Lý Băng Ngọc chạy tới sát bên mình Tiểu Phong nở một nụ cười gắng gượng nói:
– Lê tướng công, hai ta sắp giã biệt!
Tiểu Phong đắm đuối mơ màng nhìn vào vẻ mặt lo buồn thương cảm của Lý Băng Ngọc mà xúc động tâm tình. Chàng dịu dàng âu yếm hỏi:
– Nàng đi rời khỏi chốn này ngay bây giờ à?
Lý Băng Ngọc gật đầu nói:
– Đúng thế! Sư phụ của tôi đã đi, lẽ dĩ nhiên tôi không thể ở lại đây được.
Có điều tôi khát khao, mong mỏi là hai ta được có cơ duyên may mắn lại còn gặp gỡ nhau trường đời!
– Chính tôi cũng ao ước như vậy. Ông trời không phụ hai ta thì hẳn cơ duyên ấy sẽ không hiếm!
Lý Băng Ngọc buông tiếng cười buồn bã nói:
– Lê tướng công hãy ráng giữ gìn thân thể, chớ khá liều lĩnh dấn mình vào những nơi hiểm nguy. Lẽ nào lòng tôi cũng nghĩ nhớ đến Lê tướng công dầu ở ven trời góc biển bóng hình chàng cũng hiện ra trong trí óc tôi. Cái cơ duyên gặp gỡ hy vọng không xa. Thôi tôi đi, chúc Lê tướng công được nhiều may mắn, vái van Trời Phật phò hộ chàng vượt qua tất cả gian nan.
– Lý cô nương, mấy lời vàng ngọc của cô nương tôi luôn khắc ghi vào tim óc.
Tôi cũng cầu chúc cô nương vui tươi mạnh khỏe, yêu sống ham đời. Có hiểu nhau nhiều mới mến nhau. Mộng sầu ai dệt lệ ai lau. «Có xa mới biết khi gần quý. Vun gốc tình sâu nghĩa mới sâu!» Lòng tôi còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892987/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.