hần Tri Tử thấy người mặc áo đen nhắm chỗ mình chạy thẳng tới thì sững sờ.
Người mặc áo đen cười nụ, bảo:
– Các hạ có phải là Thần Tri Tử được đồn dãi khắp chốn giang hồ về cái tài bói toán như thần đây không?
Thần Tri Tử khựng người nhưng rồi tươi cười đáp:
– Lão phu chính là Thần Tri Tử. Đến như có «tài bói toán như Thần» thì đó là câu nói khi người của các hạ!
Người mặc áo đen mỉm miệng, bảo:
– Phải câu nói khi người hay là không phải, chẳng cãi làm gì. Ngược lại có một việc muốn bàn với các hạ. Nãy giờ các hạ đã bói ra tôi đây là ai chưa?
Thần Tri Tử lắc đầu, đáp:
– Lão phu đã chẳng phải là Gia Cát Khổng Minh, cũng không phải là Từ Mậu Công thì làm sao có tài đoán được quá khứ vị lai, bói ra một người chưa từng gặp mặt. Đến như các hạ là ai thì xin lỗi, lão phu chịu ...
Người mặc áo đen ngắt lời, nói tiếp:
– Thế thì các hạ không đoán được ta là ai phải không?
– Không sai. Lão phu không nhận ra.
Người mặc áo đen nhếch môi bảo:
– Các hạ oai danh vang dậy khắp chốn giang hồ, bổn nhân được thấy tôn nhan thật là ba sanh may mắn. Có điều đệ tử Cây Đèn Ma cậy tôi mời các hạ rời khỏi nơi đây.
Câu nói ấy thốt ra khiến Thần Tri Tử biến sắc. Lời nói của người mặc áo đen này tuy nhỏ nhẹ ôn hòa, nhưng trong hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892975/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.