Gió bấc thổi lai rai!
Lá vàng rơi lác đác!
Thẫn thờ hai bóng người đi im lặng trong khoảng đêm trường lặng lẽ giữa đường núi cheo leo.
Thật là một cảnh tượng lạnh lẽo đìu hiu não người nặng bầu tâm sự.
Bằng một giọng buồn buồn, Bạch Cơ lên tiếng, gọi người yêu tha thiết:
– Anh!
– Gì đó em Cơ!
Nàng ngó chàng với cặp mắt mơ huyền u oán, chậm rãi hỏi một câu tình tứ yêu đương:
– Anh đang nghĩ ngợi việc gì mà vẻ mặt thầm lặng đăm chiêu thế hả anh?
– Không! Anh có nghĩ ngợi việc gì đâu? Buồn vốn là bản chất xưa nay của anh.
– Anh Phong ơi!
Bạch Cơ dàu dàu nét mặt, giọng nàng chứa đựng một cái gì sầu thảm nặng nề:
– Anh nhớ chăng ngày hôm ấy hai đứa mình cùng ngủ chung một giường?
– Nhớ! Kỷ niệm ấy chưa phai mờ trong ký ức của anh!
– Lúc ấy, anh giận em lắm chớ gì?
– Đúng vậy!
– Thế thì, hôm nay anh làm thế nào để phân biệt giữa Bạch Cơ và Mông Diện Thần Nữ?
– Anh chỉ có cảm giác mà không nói được nó là thế nào.
– Anh yêu Bạch Cơ mà giận Mông Diện Thần Nữ phải không?
– Quả đúng như vậy đó!
– Nhưng Bạch Cơ với Mông Diện Thần Nữ cũng chỉ là một người con gái ấy thôi!
– Có điều trong con mắt, trong đầu óc anh thì Bạch Cơ hiến dâng cho anh rất nhiều ân tình thắm thiết, mà Mông Diện Thần Nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892964/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.