Bạch Cơ vẫn kêu gọi thảm thiết:
– Lão tiền bối tha cho chàng mà!
Kỳ Trận Thần Quân thở dài:
– Thả cọp về rừng giết hại giang hồ, bần đạo thật không dám làm việc ấy!
– Lão tiền bối đã biết rõ quá khứ bất hạnh của Bạch Cơ, nỡ lòng nào ...
– Đúng rồi! Ta rất thông cảm nàng. Có điều ta thương nàng mà không thể giúp nàng tìm nguồn hạnh phúc. Điều nầy bần đạo cam gánh chịu lỗi với nàng mười hai vạn lần!
Nói xong, Kỳ Trận Thần Quân lại thở vắn, than dài không dứt.
Bạch Cơ thiết tha cầu khẩn:
– Hy vọng của tôi đến đây đã thành ảo vọng. Ôi! Đời Bạch Cơ ta sao mà dồn dập những đau thương sầu khổ!
Đã sanh ra kiếp má hồng, Làm chi tan nát cõi lòng đôi phen!
Ông xanh sao khéo ghét ghen, Phận sao phận lắm bạc đen thế này!
Vui tươi chẳng có một ngày.
Giọng nàng ai oán như giọng thiếu phụ khóc chồng giữa khoảng đêm trường trong chốn phòng the khiến ai nghe lọt vào tai cũng phải nao núng đổ lệ!
Kỳ Trận Thần Quân chịu không nỗi xúc động, cắn răng nói nhỏ:
– Không còn làm sao khác được!
Dứt câu, thui thủi quay đầu bỏ đi.
Bạch cơ chẳng khác nào kẻ mất hồn, đứng chết trân như hình gỗ. Hai gối nàng bỗng nhiên sụp xuống, thở ra hai tay ôm mặt khóc rống ồ ồ.
«Biển tình thăm thẳm lệ rơi rơi Dứt ruột yêu đương gọi thấu trời!
Thà chết còn hơn sầu, khổ, hận.
Nỗi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892960/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.