Thoạt đâu...
Vừa đúng lúc Tiểu Phong đặt hai bàn tay vào yếu huyệt của Bắc Yêu, một bóng người nhanh dường chớp nhoáng bay vút đến nơi. Từ giữa không trung bóng ấy buông rơi hai chân xuống nhẹ nhàng không một tiếng động khẽ.
Tiểu Phong hoảng kinh hồn vía. Chàng vội rút hai bàn tay trở về, ngước lên nhìn. Chính là Bạch Cơ!
Gương mặt bỗng lộ vẻ tức giận, Tiểu Phong nhoẻn miệng cười một tiếng nói :
– Ngờ đâu nàng còn trở lại. Có lẽ đặng thuốc hay đến với hai bàn tay không?
Mặt Bạch Cơ lộ ra vẻ nhợt nhạt, dường thể rối rít, lo âu, nhận xét sắc mặt của nàng, Tiểu Phong đoán chừng đã xảy ra một việc chi cực kỳ nghiêm trọng.
Bạch Cơ làm như cắn chặt từ chiếc răng ngó thẳng vào Tiểu Phong sau đó mới nhìn sang Bắc Yêu. Bạch Cơ lặng thinh, không trả lời câu hỏi Tiểu Phong.
Thấy thần sắc nàng thay đổi đột ngột như vậy chàng sợ thầm trong bụng.
Nhưng chàng thấy Bạch Cơ chậm rãi bước chân đi lại chỗ Bắc Yêu đang ngồi tựa lưng vào cây táo.
Tiểu Phong vẫn nghi ngại nên chàng vội vã tung mình chạy đến chân đường Bạch Cơ không cho tới gần mình Bắc Yêu, chàng quát hỏi :
– Nàng có lấy được thuốc không hả?
Tiếng nói gắt gỏng của Tiểu Phong vừa thốt ra bỗng nghe một tiếng thét rền vang trong không khí dội đến.
Tiếng ấy làm cho mặt Bạch Cơ biến sắc tái xanh. Nàng cúi xuống nói nhỏ :
– Chạy mau kẻo nguy!
Ọc một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892920/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.