Con chim ưng có hai đầu đó hiện đến. Đám cao thủ đều không có cảm giác chi cả. Nhưng Bắc Yêu hơi tái mặt.
Một hình bóng giết tróc âm u lượn qua mặt trắng hồng của nàng lẹ tợ chớp giăng, Bắc Yêu đưa bàn tay mặt tới nắm mười ngọn phi đao.
Cử chỉ hết sức đột ngột của Bắc Yêu làm cho mọi người thất kinh.
Chợt nghe nàng cười một tiếng the thé rởn ốc, miệng gọi to rang rảng :
– Nam Tinh! Còn đợi chi mà chưa ra mặt?
Hai tiếng “Nam Tinh” lọt ra khỏi miệng Bắc Yêu lại khiến đám võ lâm hào kiệt hai vùng Nam Bắc sông Trường Giang đều phập phồng cùng lùi lại ra sau, bụng bảo dạ rằng :
– “Trời ơi! Cả hai tên Đại ma đầu mà cũng có mặt thì mong chi sống sót?”
Tiếng của Bắc Yêu vừa ngưng thì từ khu rừng xa xa bỗng mang đến một giọng cười quái gở. Tiếng cười ấy ai nghe cũng phải mọc ốc cùng mình.
Giọng cười lạnh lùng của Bắc Yêu hòa lẫn giọng cười quái gở ấy dệt thành một bầu không khí khủng bố hết sức căng thẳng.
Tiếng cười của Bắc Yêu vừa ngừng hai con mắt chói ngời như điên của nàng cũng vừa nhìn quanh một cái khắp mặt đám cao thủ tại chỗ. Cười nhạt một tiếng nàng nói :
– Phong thơ thần bí này lẽ ra là về ta, chẳng qua giờ đây ta với Nam Tinh đã hẹn ước không thể ở đây lâu hơn nữa. Ta tạm rời khỏi đây ngay. Mấy người chắc ý toan cướp đoạt thử đi. Hừ hừ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892889/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.