Ngay lúc mấy tên giặc áo đen ấy còn khiếp sợ, bất thần Tinh Nhãn Nhiếp Hồn day lại hỏi Tần Thiện Anh :
– Bà họ Tần?
Từ trong sự kinh khủng, Tần Thiện Anh kéo lui từ từ trở về với thực tế trước mặt. Bà ta vái Tinh Nhãn Nhiếp Hồn một cái nói :
– Phải! Thân già này được ngài cứu giúp cho, không bao giờ quên ơn!
– Thưa bà! Sự thể trước mắt gấp rút hơn bao giờ hết. Tôi bị thương trầm trọng sợ e một mình khó địch đông người. Thiết tưởng giờ đây không còn cách nào hay hơn là bà để tôi được phép bảo hộ cho hai mẹ con bà trốn chạy khỏi chốn này. May ra còn có thể cứu vãn nguy cơ.
Bỗng nhiên Tiểu Phong vụt hỏi :
– Mẹ ơi! Mẹ kể lại cho con nghe vì sao cha con bị lũ người hung ác này giết chết?
Gương mặt xanh xao của Tần Thiện Anh thoáng qua một bóng hình đau khổ.
Hai mắt đượm tràm ngấm lệ. Tiểu Phong nhìn chăm chú vào vẻ mặt đau buồn của mẹ mà cõi lòng tê tái xót xa.
Mặt Tần Thiên Anh trắng mét, chẳng còn tí máu. Trong tâm tình xúc cảm bà ta nghiến răng kể lại việc xưa :
– Con không hỏi thì trước khi mẹ nhắm mắt theo về dưới âm phủ để gặp cha con thì mẹ cũng phải nói cho con nghe. Con nhứt định phải báo cho được thù nhà mới là đứa con có hiếu đạo.
– Đúng lắm. Thưa mẹ! Con cương quyết báo thù! Không trả được thù cho cha mẹ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-huyet-lenh/2892885/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.