“Ngọc Thư...... Ngươi rốt cục tỉnh, trẫm rất lo.”
Bùi Ngọc Thư từ trong bóng đêm chuyển tỉnh, lập tức đón nhận một đôi đồng mâu thâm thúy u ám, Lưu Tuần đang lo lắng nhìn y.
“Đây là...... Ngộ! Đau quá!” Bùi Ngọc Thư muốn ngồi dậy khỏi giường, không cẩn thận chạm vào miệng vết thương, một trận đau đớn từ vai trái truyền đến, y ôm lấy bả vai kêu rên.
“Cẩn thận một chút, trẫm đỡ ngươi ngồi.” Lưu Tuần nâng y dậy nữa nằm trên giường, xoay người đối Tứ Hỉ nói: “Mau truyền thái y.”
“Vâng.” Tứ Hỉ lĩnh mệnh rất nhanh rời đi.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương thương thế đã không còn trở ngại, chỉ cần đúng hạn uống thuốc cùng đổi thuốc, nghỉ ngơi mấy ngày là có thể khỏi hẳn.” Thái y xem bệnh xong đối Hoàng Thượng khom người hành lễ, cũng viết phương thuốc giao cho Tứ Hỉ.
Lưu Tuần mệnh Tứ Hỉ nhận phương thuốc lui xuống.
Để lại thái y cùng nội thị trong cung, Lưu Tuần ngồi bên mép giường, nắm tay Bùi Ngọc Thư, đôi mắt tối đen như mực chăm chú nhìn y.
“Trẫm đồng ý cho ngươi xuất chinh.”
“Hoàng Thượng, ngươi đáp ứng rồi?” Con ngươi đen phút chốc sáng ngời, như thể nỗi thống khổ khi bị thương đã biến mất vô tung.
Lưu Tuần gật đầu.”Ân.”
“Vậy, Hoàng Thượng sẽ không yêu cầu ta đáp ứng hai điều kiện kia nữa chứ?”
” Điều kiện thứ nhất có thể huỷ bỏ, điều kiện thứ hai...... Vẫn phải duy trì, ngươi là hoàng hậu của trẫm, đây là sự thật không thể thay đổi.” Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoang-he-liet-chi-cam-tuong/2162953/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.