“Chúc mừng em, em có cha mẹ rồi.” 
Phòng làm việc của sở nghiên cứu, không phải nhân viên trong sở nghiên cứu thì không thể tùy tiện vào. 
Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư ngồi đợi ở phòng tiếp khách, có nhân viên công tác thấy họ, chủ động tới chào hỏi. Người của sở nghiên cứu rất quen thuộc với vợ chồng Lâm Thân và Đỗ Ngọc Thư, từ khi có khái niệm kho gen này, hai vợ chồng họ vẫn luôn quyên góp ủng hộ hạng mục này, những năm qua không biết đã đổ bao nhiêu tiền của vào. 
Lúc trước hạng mục xảy ra khó khăn, bọn họ không có mặt mũi đâu đi gặp vợ chồng nhà này, không ngờ mọi chuyện thay đổi, dưới sự giúp đỡ của đại gia, dự án đã thành công. 
Họ đều biết vợ chồng nhà này có đứa con ba tháng tuổi bị đám buôn người bắt cóc, sau đó xe của đám buôn người rơi xuống sông, đám buôn người chết đuối, còn đứa trẻ thì ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. 
Đứa trẻ ba tháng tuổi, sặc mấy ngụm nước cũng có thể nguy hiểm tới tính mạng, càng không nhắc tới cả người lẫn xe rơi từ cầu cao xuống như vậy. 
Nếu đội lặn năm đó có thiết bị tân tiến như bây giờ, có lẽ còn có thể tìm thấy di thể của đứa trẻ ở dòng sông sâu chục thước, tiếc là hai mươi năm trước…. 
Hai vợ chồng họ một mực quyên góp tiền cho dự án kho gen, không biết là đang an ủi bản thân, hay là hy vọng có thể trợ giúp những cặp cha mẹ mất đi con cái, hoặc có lẽ là cả 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoan/587071/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.