“Chuyện của Triệu Quân Nam với Châu My, đừng có kéo người khác xuống nước cùng.” 
Bóng đêm tối đen, Lê Chiêu dựa vào giường ở khách sạn, đợi giao thức ăn nhanh tới cửa. 
“Từ đây quân vương không tảo triều…” Lê Chiêu nhìn Án Đình, “Hoàng đế cổ đại khổ thật đấy.” Cậu chỉ có mình Án Đình thôi đã sa đọa rồi, đế vương có nhiều mỹ nhân như vậy, sao có thể nhớ rõ chính sự được? 
“Ăn đêm xong thì đánh răng đi ngủ.” Hoàng hậu chính cung tới khuyên giải đế vương. Án Đình đưa nước cho Lê Chiêu, “Sáng mai anh đưa em tới trường.” 
“Vâng.” Lê Chiêu không nhận lấy cốc nước, cứ để Án Đình cầm, tu ừng ực mấy ngụm, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Lại sắp đến Tết rồi.” 
Mùa đông năm ngoái cậu tới nhà Đình Đình, bất tri bất giác đã một năm trôi qua. 
Nắm chặt tay Án Đình, cậu bật cười thành tiếng, “Đình Đình à, ở bên em, em thấy anh hơi thiệt thòi.” 
“Ai nói vậy?” Án Đình đặt chiếc cốc sang một bên, “Trước khi gặp em, anh không có gì cả, ở bên em rồi, anh có được cả thế giới.” 
“Cả thế giới?” Lê Chiêu cười, “Anh sến sẩm quá.” 
“Em chính là cả thế giới của anh.” Án Đình cúi đầu hôn lên trán cậu, “Em bên anh cả một đời, người thiệt thòi là em mới đúng.” 
“Không thể tính như vậy được.” Cậu vòng tay ôm cổ Án Đình, “Chúng ta gọi là nhặt được, anh nhặt được đại bảo bối là em, em nhặt được đại bảo bối là anh.” 
Hì hì, ghép lại với nhau là song hỷ lâm môn, hai bảo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoan/587069/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.