“Mấy cư dân mạng này đúng là không được!” 
Ô tô lặng lẽ lái vào biệt thự, Lê Chiêu xuống xe, quay đầu nhìn Án Đình thành thật đi theo sau mình, dừng bước lại: “Dè dặt vậy làm gì, anh là cô dâu em nuôi à?” 
Án Đình trầm mặc trong thoáng chốc, nghiêm mặt nói: “Như vậy tâm tình em sẽ dễ chịu hơn một chút.” 
Lê Chiêu: “………” 
Cậu có phải kiểu người hỉ nộ vô thường đâu, có cần phải dỗ như thế không? 
Bác quản gia thấy hai người quay về: “Cậu Lê, đồ ăn khuya hôm nay hơi thanh đạm..” 
“Làm món Lê Chiêu thích ăn ấy.” Án Đình cắt ngang lời quản gia, “Thanh đạm thì có vị gì?” 
Quản gia: “…………” 
Chẳng phải chính miệng cậu nhà nói, trước khi ngủ không được ăn đồ vị nặng, như vậy không tốt cho dạ dày hay sao, sao thoắt cái đã thay đổi rồi? 
Miệng đàn ông, quỷ lừa người. 
Ông nhìn cậu nhà, hy vọng đối phương có thể cho ông một ánh mắt ám chỉ. 
Nhưng mà toàn bộ sự chú ý của Án Đình đặt vào Lê Chiêu, đừng nói là ánh mắt ám chỉ, ngay cả một ánh mắt cũng không cho ông. 
Quản gia chỉ có thể đi tới nhà bếp, để đầu bếp làm món cậu Lê thích ăn, tiện thể giành không gian cho Án Đình và Lê Chiêu, cuộc đời làm quản gia bao nhiêu năm nói với ông, giờ phút này không thể ở lại. 
Căn phòng yên tĩnh lại, Lê Chiêu nhìn Án Đình ngồi ngoan như mấy bé trong nhà trẻ, đột nhiên bật cười thành tiếng: “Qua đây ngồi.” 
Án Đình đứng dậy ngồi xuống bên cạnh Lê Chiêu, thấy nụ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoan/587047/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.