“Cô đây là muốn lên chầu trời rồi!!” 
Chiếc ô tô từ từ chạy trên đường phố, Lê Chiêu thấy Án Đình chăm chú dõi mắt nhìn chiếc xe đẩy kẹo bông đến độ thất thần, bèn nói với tài xế: “Bác tài à, bác đỗ ở đoạn đường phía trước một lúc.” 
Tài xế vội vã tấp xe vào ven đường, Lê Chiêu khẽ nói với Án Đình: “Anh ngồi trong xe đợi em một lúc.” 
Lê Chiêu mở cửa xuống xe, nhanh chân chạy về phía sau. 
Án Đình nhìn bóng lưng Lê Chiêu di chuyển, cậu chạy qua từng người qua đường một, bóng cậu dần trở nên mơ hồ. 
Chẳng bao lâu sau, anh thấy Lê Chiêu cầm đồ trong tay, vội vã chạy về xe. 
Khoảnh khắc cửa xe được kéo ra, hơi lạnh được bao bọc trong vị đường ngọt ngào lùa vào trong xe. 
“Cho anh này.” Lê Chiêu chia một cây kẹo bông cho Án Đình: “Nếm thử không?” 
Cây kẹo bông nhẹ tênh không trọng lượng, cũng hư vô như chính tuổi thơ của anh vậy. 
Từ khi còn rất nhỏ anh đã có ký ức rồi. Còn nhớ khi đó ở nhà trẻ, mấy đứa trẻ ngồi lại một chỗ, khoe mình ăn kẹo bông to thật là to, kẹo mềm như mây vậy. 
Ngày hôm đó anh ngồi trên bậc thang, nhìn bầu trời lâu thật là lâu, tưởng tượng xem mây trắng có vị gì. 
Nếu không nhìn thấy chiếc xe đẩy kẹo bông bên lề đường, có lẽ anh sẽ không nhớ lại ký ức thời thơ ấu này. 
Mở túi giữ kẹo bông căng phồng ra, Án Đình khẽ liếm nhẹ một cái. 
Không mềm mại như tưởng tượng hồi bé, cũng không mang tới cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoan/587031/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.