“Cuối cùng cũng bị ratting bức điên rồi.”
Lê Chiêu quay đầu lại, đối mặt với ánh mắt hết sức tò mò của Án Đình.
“Là chị lớn trước đây lúc ở cô nhi viện chăm sóc em nhiều lắm, mới đây chị ấy được điều tới công ty của các anh làm việc, tính ra mọi người là đồng nghiệp của nhau đấy.”
Chị lớn, lớn bao nhiêu, lớn thế nào?
Đồng nghiệp ư?
Chiêu Chiêu đi đưa cơm cho anh, vì anh hay vì đi chào hỏi người chị lớn này, tiện thể mới đưa cơm cho anh?
“Chị ấy và chồng muốn định cư ở thành phố này, đợi em ghi hình kỳ sau xong, em định mời họ ăn một bữa, đến khi đó anh đi cùng em nhé?” Lê Chiêu vẫn còn đang nhắn tin với các bạn trong group, không để ý vẻ mặt Án Đình đã thay đổi: “Em muốn giới thiệu anh với họ.”
“Bạn bè nhiều năm, cũng nên mời cơm.”
Gạt mây thấy trăng, tuyết tan trời quang, mặt trời chiếu rọi, vạn vật hồi xuân.
“Em không quen với thành phố này, chuyện đón gió tẩy trần này giao cho anh làm đi.” Án Đình nghe mấy chữ “giới thiệu anh với họ”, đôi mắt sáng bừng lên.
(Đón gió tẩy trần: tiếp bạn phương xa)
“Bọn họ thích ăn gì, anh có thể hẹn đầu bếp cao cấp…”
“Dừng lại, dừng lại.” Lê Chiêu xua tay: “Hẹn đầu bếp cao cấp làm gì, mời họ ăn nồi lẩu là được rồi, một bữa không được thì hai bữa. Cái nhà hàng lẩu lúc chúng ta mới quen không lâu tới đó cũng được đấy, nguyên liệu tươi mới, giá cả phải chăng.” Lê Chiêu vỗ tay, “Chọn nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoan/587025/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.