“Đây là.. hương vị thuộc về mùa đông?”
“Trước giờ tôi chưa từng gặp người nào như vậy.”
“Lúc cười trông rất.. chói mắt.” Cho dù ngồi trên chiếc sofa mà người ta dễ thả lỏng nhất, anh cũng ngồi tư thế nghiêm chỉnh, sống lưng thẳng tắp, khuy áo sơ mi được cài chặt.
Đây là lần đầu tiên bác sĩ Tôn nhìn thấy ánh sáng trong đôi mắt anh, thân là một bác sĩ, ông vừa vui mừng lại vừa lo lắng. Trong số những bệnh nhân ông từng gặp, cũng có những người gặp được người cứu rỗi mình, họ dần trở nên cởi mở, thậm chí tìm được hi vọng sống tiếp.
Nhưng không một ai nên tới để cứu rỗi ai cả, một khi người cứu rỗi kia rời đi, các bệnh nhân sẽ trở nên tệ hơn trước đây, thậm chí rơi vào vực sâu không thể quay đầu lại.
Án Đình chỉ nói mấy câu này, rồi lại trở nên yên tĩnh. Đây đã là lần anh nói nhiều nhất rồi, bác sĩ Tôn muốn nhân cơ hội tạo quan hệ trò chuyện với anh, bèn khen ngợi: “Thế nhất định cậu ấy rất ưu tú.”
“Thích cười.” Án Đình trầm mặc trong thoáng chốc: “Còn hay càm ràm.”
“Càm ràm với cậu à?” Tư thế ngồi của bác sĩ Tôn rất tùy ý, ông muốn bệnh nhân quên thân phận bác sĩ của mình, mà rộng lòng nói chuyện với ông.
Án Đình lại trầm mặc một lúc nữa, anh nhìn cổ tay, đứng dậy: “Sắp tới giờ rồi.”
“Án tiên sinh à.” Bác sĩ Tôn đi theo, nhưng không ngăn cản anh rời đi, mà nói rằng: “Nếu sau này anh còn muốn tâm sự với tôi về người bạn này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-hoan/586987/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.