Phần 1
Mỗi ngày buổi sáng đúng sáu giờ, Lý Nguyệt lại bắt đầu than thở, so với đồng hồ báo thức còn đúng giờ hơn.
Ăn xong điểm tâm là bà có thể một đường niệm đến giữa trưa. Đến khi ăn xong cơm trưa, bà có thể đấu sức với vận động viên Marathon niệm đếnmặt trời xuống núi, sau khi sửa soạn bửa tối cho lão công và con gái bàmới tạm thời im miệng, đợi khi xem xong chương trình lúc tám giờ mớitiếp tục bài khuyên bảo buổi tối.
Một ngày như vậy, có mấy ai chịu được?
Hân Hân trốn ở trong phòng vẽ, mắt không ngừng nhìn hướng đồng hồ báothức. Cô từ buổi sáng đã bị oanh tạc mệt mỏi đến tận bây giờ, thật vấtvả mới có thể xả hơi, nhưng mắt thấy chương trình lúc tám giờ đã sắp kết thúc rồi, phút thanh tĩnh quý giá của cô cũng sắp chấm dứt.
Quên đi, vẫn là đi ra ngoài tị nạn là tốt nhất, có lẽ cô có thể chuồnđi, để cho cái lỗ tai đáng thương tiếp tục được nghỉ ngơi.
Dọndẹp tranh minh hoạ cho một tạp chí về động vật, cô thật cẩn thận mở cửaphòng, căng thẳng hết nhìn trái rồi lại ngó phải, xác định trên hànhlang không có một bóng người mới dám đi ra khỏi phòng.
Trướctiên mang vào đôi tất, sau đó xỏ chân vào đôi giày vải, cô giống như kẻtrộm, rón ra rón rén bước xuống mấy bậc cầu thang, lại ghé vào thành cầu thang dọ thám một chút.
Âm thanh của Tivi từ trong phòng khách truyền đến, nữ diễn viên cất cao cổ họng, vừa khóc vừa réo, không ngừng lớn tiếng lên án. Câu chuyện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-han-huong-vinh/79111/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.