Có một người thuở nhỏ tôi muốn tránh không được, còn lớn lên lại không thôi chờ mong. Người trưởng thành đâu thể việc gì cũng có thể làm theo ý mình, càng không thể muốn khóc là khóc. Im lặng là thiệt thòi mà cất tiếng cũng chẳng lấy thêm được bao nhiêu thiện cảm. Trừ phi tôi phải thật xấu hoặc trên người phải tỏa hào quang bằng không thì có ai muốn lưu tâm cơ chứ?
Tôi nghĩ lại một số chuyện rồi lật sang trang tiếp theo. Ngày 30/7/20XX, tôi tám tuổi. Lần này không phải mấy thằng người que nữa mà đã thành hình hơn, mặc dù vẫn được vẽ bằng vài nét đơn giản với cái đầu to hơn cái thân nhưng cũng có thể xem như tiến bộ lớn. Trong tranh có hai người nắm tay đứng đối diện nhau, sau lưng còn ghi hai chữ hôn lễ to tướng.
...
Qua đợt nắng gắt kéo dài năm ngày thì hôm nay trời bớt trong hơn, mây che rợp cả một vùng quê nhỏ. Trời đẹp thế này mà không đi chơi thì hơi phí nên tôi quyết định vác một cái vợt, dụng cụ bắt ve của đám trẻ chúng tôi rồi nhảy chân sáo sang nhà thằng Tuấn. Tôi nhìn cái cổng khóa ngoài thì tưởng nó bị bố mẹ nhốt ở nhà nên tọc mạch ngó nghiêng vào bên trong, vẫn chẳng có động tĩnh. Tôi mang theo thất vọng quay ra thì gặp thằng Sơn với thằng Long đang sóng vai bước đi, trên tay chúng nó cũng cầm theo cái vợt, hóa ra mục đích giống tôi
"Ê, Sơn, Long."
Chúng nó đi qua tôi một đoạn, nghe tôi gọi thì vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-dinh/2554700/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.