Chương trước
Chương sau
"Về việc tiếp viện thành Đông, các người có ý kiến gì không?"_Trịnh Thắng bên trên biểu cảm lười biếng hạ mặt nhìn xuống đám quan thần vẫn không ngừng tranh cãi kia. Vừa nghe ông lên tiếng, họ liền lập tức trở lại vị trí của mình 

Mày rồng khẽ nhướn khi một người nào đó trong nhánh quan văn bước ra_"Bẩm hoàng thượng, theo thần thấy, lần này vẫn là để thái tử điện hạ xuất quân cứu trợ thì hợp lý nhất" 

Ngay lập tức, lại thêm một người khác ở cùng nhánh cũng đi ra, đi ra phía sau lưng người kia, sau đó đứng song song cùng vị trí, trước cuối đầu hành lễ, không nhanh không chậm lên tiếng_"Thưa, thần lại nghĩ khác, nếu là vì việc chuyển binh quyền sắp tới thì chắc chắn không hề công bằng cho Vân vương, ngài ấy tâm địa thiện lương, lo cho bá tánh muôn dân, với lại đợt cứu trợ gần nhất, cũng là ngài ấy xuất quân tư cứu trợ" 

Một người bên quan võ lên tiếng_""Nếu vậy thì không phải Vân vương đã chịu thất thoát sao?"_hiên ngang bước ra, dừng chân phía trên hai bị kia một khoảng cách, vẻ mặt vao ngạo trông như hắn đã sẵn sàng chuẩn bị mở khẩu chiến chốn quan triều_ "Vừa mới một khoảng thời gian, liền có thể tiếp tục cứu trợ sao?" 

Quan văn một người nữa lại bước ra, ở phía trên hai người đầu tiên, song song cùng vị quan võ kia, hành lễ rồi lại tiếp tục bẩm tấu _"Bẩm hoàng thượng, đợt cứu trợ lần này là của triều đình, cũng là đại diện cho nỗi lo của hoàng thượng, thiết nghĩ, mọi người cũng nên góp vào một phần dù là nhỏ nhất chứ, không nên thông qua tả thừa tướng như vậy" 

Bởi vì thái độ tự tin kia lại không hề nghĩ đến cũng không cần nhìn đến những cái chau mày, khinh thường từ vài vị quan ở cả hai nhánh, có vài người không kiềm được lại đồng tình gật đầu, vài người khác lại khẽ liếc nhìn trước sau, thì thầm gì đó vào tai người bên cạnh 

"…."_Trịnh Thắng bên trên chỉ nhướn mày, một lời cũng không nghĩ muốn xen vào_[Để xem, bao lâu nữa thì các người sẽ kéo cả hậu cung vào] 

Một quan võ khác bước ra, so với thứ bậc lại cao hơn so với người vừa lên những hai bậc, thái độ vừa cung kính hành lễ xong sau đó liền chuyển đổi thong thả, mang chút cười cợt bất kham, vẻ mặt thách thức hướng đến vị quan văn đi lạc đề kia đánh vào_"Nghe thì có vẻ đúng, nhưng nếu quà đó có ý xấu, hoặc đại loại như hàng lậu, tả thừa tướng nếu giữ e là lành ít dữ nhiều" 

"Ngài..." 

"Ta, ta thì sao?" 

[Ha, nhìn xem, nhị phẩm quan võ lại đứng ra bênh vực cho thừa tướng quan văn, Ly Thành, ngươi thật tài giỏi a]_Trịnh Thắng bên nhướn mày, cười thầm trong lòng, lười biếng gác tay chống trán, tham gia tranh luận bên dưới để không uổng công quần thần đã cố gắng lôi kéo, tìm kiếm chú ý từ ông ta_"Có chuyện này sao?"_mắt khẽ liếc qua vị đang được gọi tên phía bên dưới, ở bên trái, phía dưới bậc thang, yên lặng đối mặt với người đối diện ông qua suốt bao năm qua là hữu thừa tướng Mộc Phong 

Đại điện lên triều mỗi ngày, chiếu theo quy cũ đều có bốn dãy quan nhỏ phân thành hai nhóm lớn một bên văn một bên võ, đứng đầu mỗi bên cũng không phải là hai vị tả hữu thừa tướng mà là người đứng đầu của hai nhánh, riêng hai vị thừa tướng liền đứng ngay bên dưới bậc thang, mặt đối mặt với nhau, đại diện cho việc tiếp nhận thông tin từ cả quan lẫn vua, sau đó khi được triệu gọi liền có thể nêu lên ý kiến. 

Dù nội bộ đã phân rõ người nào sẽ ủng hộ vị vương gia hoặc thái tử điện hạ nhưng chung quy vẫn bởi vì quy cũ liền xáo trộn với nhau, muốn bàn luận chuyện riêng trong triều là điều nguy hiểm đến mức nào nhất là với tình hình hiện tại, dù cho anh trai của Vân Liên tức Vân Minh, người đứng đầu sáu bộ thuộc quan văn đang cố xâm nhập, thâu tóm vào hai bộ chính, cố gây dựng thế lực phía sau hoàng hậu cùng Vân tam vương nhưng nhìn chung, thế cục của cả hai vô hình chung lại cân bằng dù cho hắn có cố gắng đến đâu đi chăng nữa 

Thể chế chính trị Đông Vũ tất cả gồm có sáu bộ và hai nhánh chính gồm ba người trong coi, trong mỗi nhánh lại có những người đứng đầu từng bộ phận, tương tự như vậy sáu bộ cũng có những tổng quản nhưng số lượng lại đến hơn mười hai người quản từng phần nhỏ bên trong sáu bộ. Nhưng vấn đề lại nằm ở việc khi người chưởng quản hai nhánh chỉ có thể quản chuyện trong nhánh của mình, hoặc văn hoặc võ thì Vân Minh, thượng thư sáu bộ, chỉ cần có việc cần, hắn liền có thể dùng người của cả hai nhánh. Dù danh nghĩa hắn thuộc nhánh quan văn nhưng trong thứ tự lên triều chỉ đứng sau vị chánh bộ kia, về vai trò thì lại tương đương với hai vị đầu hai nhánh văn và võ, hoặc thậm chí là có thể hơn 

Về thừa tướng, họ không những là người đứng đầu bộ và nhánh, họ còn lo bao quát hết tất cả mọi chuyện từ trong cung đến ngoài thành, về hành chính cho đến cải sách hay quân lực, sau đó trình báo lên cho người cuối cùng không ai khác chính là Trịnh Thắng. Cho nên muốn đã động thánh tâm, trước hết phải động được đến hai tượng đài bất động tả hữu bên dưới, một bên là người sát cánh cùng hoàng thượng ngay từ khi người chỉ là vương gia, sau đó rước về nhà trưởng công chúa, em gái của hoàng thượng, cũng là người cùng họ lớn lên làm thê tử không ai khác chính là Mộc Phong hữu thừa tướng nhánh võ. Vốn lúc trước chỉ có Mộc Phong thừa tướng, nhưng sau đó, lại sinh thêm một Ly Thành thừa tướng nên liền chia làm tả hữu. Khi trước chỉ có hai vị hộ bộ thượng thư, nhưng sau đó lại sinh ra thêm một vị thượng thư sáu bộ 

Cách đây không lâu, khi nghe tin phong phanh về việc trưởng công chúa có ý định nghiêng về phía Liễu Thanh, điều này không những khiến cho tình hình cán cân chênh lệch mà còn khiến long nhan bên trên giận dữ, Vân Minh liền nhân thời cơ nắm lấy cơ hội để gây dựng thế lực. Thời gian qua, dù cho trong khắp thế gian ai cũng có thể biết họ Mộc luôn đối với nữ nhân của mình tôn trọng một bậc nhưng với sự yên lặng một thời gian qua, lại thêm trưởng công chúa cũng không có hành động gì biểu thị thêm việc ngài sẽ đứng bên phía của Liễu Thanh nên mọi chuyện nổi lên rồi lại lặng xuống, nhưng trong lòng mỗi người đều âm thầm tính toán, dự trù tình huống. Việc làm kia của trưởng công chúa không khác gì tiến lên một nước cờ, sau đó lại thu nó về, tiếp tục suy nghĩ bước tiếp theo nên làm gì. 

Phàm là chuyện bình thường, sai một vài lỗi nhỏ cũng có thể dẫn tới sai lầm khó lường trước, hiện tại lại đang trong triều, cán cân lại cân bằng, nhưng bởi sự mập mờ của trưởng công chúa mà Vân Minh bên dưới lại mạnh bạo thúc đẩy tiến trình khiến cho cán cân kia âm thầm nghiêng về một phía mà không ai có thể hay biết. 

"Sao lại yên lặng như vậy?"_giọng nói mang theo nhàm chán bên trong nhưng người lại ngồi thẳng dậy, một lần nữa quét mắt nhìn toàn điện, bỗng nhiên đập mạnh tay lên bệ rồng_"Không phải vừa nhắc đến thừa tướng bọn họ sau? Oan khuất sau? Chịu không nổi sau? Được, hôm nay ta ở đây, cố gắng nghe hiền thần các người đàm luận về hai người bọn họ, đến, trực tiếp ra mặt" 

[Hoàng thượng nổi giận rồi]_bên dưới đều một lòng cúi đầu, căm lặng thu người trong khi phía bên trên, Mộc Phong chỉ đơn giản ánh nhìn khinh thường nhìn xuống bên dưới, sau đó thở phì, vẫn trở về trạng thái nghiêm túc vốn có trong khi Ly Thành vẫn bộ dạng thờ ơ, lạnh nhạt không muốn phí công quan tâm gì thêm 

"Sau vậy? Không phải rất nhanh liền chuyển chủ đề sao? Chuyện tiếp tế không cần bàn nữa"_nói đến đây Trịnh Thắng liền ánh mắt thăm dò, giọng nói vẫn giữ nguyên, không chút cảm xúc_"Cứ để Vân vương làm đi" 

Ngay lập tức bên dưới liền gợn lên đợt sóng nhỏ, hai người vừa đề cập chuyện của Ly Thành liền cúi đầu âm thầm chau mày nhìn nhau, không nghĩ tới công kích hắn lại mang về món hời lớn cho Vân tam vương Trịnh Lương hắn. Bọn họ vừa định thẳng lưng, nghĩ muốn nói thêm nhưng chưa kịp mở lại, lại bị giáng vào một đòn 

"Nói ta nghe, các người đã dâng tặng cống phẩm gì cho tả thừa tướng rồi?" 

~~~~ 

Trịnh Hành theo như thông lệ sau khi lên triều ở một khoảng thời gian nhất định sẽ đến vấn an mẫu phi của hắn. Vốn hắn là đông cung thái tử, muốn đến thăm mỗi ngày đều không phải là chuyện người ngoài có thể bàn luận được, nhưng chỉ là từ khi hắn ngày một lớn lên, con số đó cũng theo sự trưởng thành của hắn mà giảm dần. 

"Hành nhi, tại sao dạo này trên triều Trịnh Lương cũng không như trước, cùng con tranh chấp?" 

"…."_hắn sau khi hành lễ với Liễu Thanh, vẫn là chưa kịp đi đến chỗ ngồi đã bị hỏi trước, chỉ là hắn cũng không vội, thong thả ngồi vào vị trí bên cạnh của Liễu Thanh, ngăn cách giữa hai người bọn họ chính là một bàn trà nho nhỏ. 

Tẩm cung của Liễu Thanh rất đơn giản, không xa hoa cũng không bày biện này nọ. Người này đặc biết thích chăm sóc cây cảnh, ở cung của bà đặc biệt có nhiều loại hoa, gần như có thể nở rộ quanh năm, mỗi mùa đều có từng loại hương vị khác biệt, thậm chỉ cả bên trong cung, không nơi nào là không có cây cảnh, kích cỡ cũng rất phong phú. Trên tường lại thiên về thơ ca, tranh vẽ cùng màn thêu, mỗi thứ ở nơi đây, tổng thể có thể gọi là đơn giản, mộc mạc, gần gũi, nhưng nếu xét về giá trị đều được gọi liên thành, không hề có vật tầm thường ở tại nơi đây 

Này chính là đặc quyền của ân sủng đi. 

Nhi tử không lên tiếng, Liễu Thanh cũng không nghĩ nhiều, nhẹ nhàng nâng lên chung trà, mị mắt nhìn trái chuyển phải_"Điều này hiển nhiên là việc tốt, nhưng mà, hắn yên lặng như vậy, lại có chút không quen. Hành nhi, con đã nắm được tin tức gì của hắn?" 

Từ lần sự cố kia, lên triều cả hai đều vẫn như bình thường, nhưng chỉ trong mắt của người xung quanh. Bá quan vẫn nhiệt tình ở hai phe mà tranh luận với nhau nhưng lại không hề nhìn ra, chủ tử hai bên của bọn họ đều đang cố tình tránh mặt đối phương hết mức có thể, có thể khách sáo liền khách sáo hết lời, đoạn thời gian này không những khiến bá quan ngạc nhiên tự trấn an đây là kế sách mới của chủ tử bọn họ, mà ngay cả hoàng thượng bên trên cũng vậy, trong lòng lại không khỏi nhướn mày nghĩ xem đám tiểu tử nhà hắn lại đang giở trò gì. 

Trịnh Lương nghĩ Trịnh Hành biết được ý muốn giết người của hắn nên mới ra sức bảo vệ Ly Hiên như vậy, lại nghĩ chắc chắn Trịnh Hành cùng Ly gia có quan hệ nên liền nhân cơ hội, giữ lấy Ly Hiên kia nhưng việc Trịnh Hành dùng thủ hạ của hắn đến đuổi giết người của Trịnh Lương ngay trước mặt thì cũng chính là mối hận hắn ghi vào lòng bấy lâu cùng sự hưng phấn vô tận khi tảng đá hắn công kích bấy lâu cuối cùng cũng chịu thay hình đổi dạng xù gai mà tấn công hắn. 

Về phía Trịnh Hành, hắn cái gì cũng không làm, nhưng nếu hắn đứng ra bảo bản thân không làm bất cứ việc gì, điều đó lại thừa nhận hắn đang cử người sang điều tra mật bên phía Vân phủ, có mưu đồ với hoàng huynh, như vậy mọi chuyện sẽ càng rắc rối hơn, vả lại việc giết người công khai ngay trước mặt chủ tử của hắn, sau đó lại biện minh bản thân không rõ, lời nói thật sẽ được hiểu thành nói dối đầy sơ hở, không khác gì một đòn trí mạng. 

Một người làm mọi thứ nhưng lại không rõ bất cứ điều gì, một người rõ tường tần mọi thứ, nhưng lại thừa ngầm thừa nhận việc hắn không hề làm. Suy cho cùng, tưởng như một bên bị nắm điểm yếu, một bên lại nắm được thắng lợi nhưng song phương, ngay cả lợi ích nhỏ nhất cũng không đạt được gì. Mà con bài mấu chốt hiện tại nằm giữa thế cân bằng là Ly gia lại không có bất kì biểu hiện gì dù cho tiểu thứ nữ của bọn hắn chính là sang ở phủ của người từng muốn nàng chết. 

"Có lẽ hắn đang chuẩn bị gì đó, đại loại như vị tân công chúa kia" 

Liễu Thanh nghe được mày khẽ chau, theo thói quen lúc bà suy nghĩ, ngón trỏ không kiềm được vẻ loạn theo một hình thù bất định_"Qủa thật là như vậy, hôm nay kéo được ái nữ của Ly gia, xem ra cũng là tiêu tốn tâm tư của hắn" 

Sau đó lại bất ngờ ngẩng đầu, mỉm cười nhìn Trịnh Hành_"Chỉ là, làm sao hắn chắc chắn nữ tử kia sẽ được phong chức vị kia?" 

"Bên người hắn có cao nhân"_kết thúc câu nói, mày của Trịnh Hành đã thoáng chau lại khi nhìn thấy thị nữ thân cận của Liễu Thanh vội vã hành lễ sau đó liền đi lên, bên tai chủ tử mà thì thầm nho nhỏ, sau đó thì lùi lại, trực tiếp cúi đầu, đứng yên chờ lệnh 

"Hành nhi, đợt tiếp viện lần này, lại bỏ lỡ?" 

"Trách người của chúng ta trước" 

"…."_Liễu Thanh mày liễu khẽ chau, chuyển tầm nhìn sang nơi khác, lạnh nhạt, nhẹ giọng_"Tốt hơn vẫn là nên biết quản người của mình" 

"Lỗi của nhi thần" 

Trịnh Hành cuối cùng cũng để ý đến vẻ mặt dửng dửng lạnh nhạt của mẫu phi hắn, nhưng không nán lại lâu, mắt lại chuyển đến bức tranh thêu khác, mày nhẹ chau, đứng lên, chậm chạp tiến về phía bức thêu_"Đêm qua, có nghe được Ly thừa tướng cùng phu nhân muốn tìm người trong hoàng cung có đủ sức lo lắng cho nhi nữ của bọn họ khi bị Trịnh Lương sau lưng làm chuyện sai quấy. Có lẽ đây là cơ hội tốt"    

'Đến nhưng chưa đến, đã qua cũng đừng cầu'_hắn đưa tay chạm lên dáng lưng của người nhi nữ bên trong bức tranh, cứ như vậy cô độc đứng trên đỉnh núi, trên là trời xanh, dưới là giang sơn nước nhà. Kì thực, người trong tranh ăn mặc rất đơn giản, lại có điểm mộc mạc bình dị, nhưng lại càng tô đậm thêm sự bơ vơ của sự sống khi tất cả gam màu đều chỉ là màu nhạt, hồng hay cam hoặc đỏ hay vàng gần như đều không được sử dụng. Ảm đạm, đơn độc nhưng lại không thể rời mắt khi kịp nhìn đến một góc váy, một góc tay áo và phần đuôi tóc kia của người nhi nữ đang hóa thành cánh hoa bay theo trong gió_[Giải thoát sao?...]  

Không để ý đến sự chú tâm đặc biệt của Trịnh Hành, Liễu Thanh dường như bị hấp dẫn bởi lời nói vừa rồi của Trịnh Hành, hạ mắt suy nghĩ_"Hoàng cung này, ngoài hoàng thượng thì còn ai đủ sức bảo hộ một đứa ngốc nha, có khi đây chỉ là hứng thú tạm thời của hoàng thượng" 

"Có lẽ là vậy"_hắn hướng một tì nữ, ngoắc tay gọi lại_"Mang nó xuống, chuyển đến chỗ ta" 

"Cũng không thể xem là như vậy, Ly Thành kia vốn không phải tầm thường, hắn làm chuyện này có điểm lạ, ý tứ của hắn là gì? Hắn lại muốn gì?" 

Mặc cho mẫu phi vẫn đang chìm đắm vào trong suy nghĩ của riêng bà, Trịnh Hành cũng chỉ nhìn thoáng qua, lại chuyển hướng sang một bức họa khác 

"Hiện tại, muốn giết người là không thể, bản thân Trịnh Lương đã cố gắng lôi kéo tiểu nữ kia về, không ai có thể tin tưởng hắn lại giết người như vậy, thậm chí, nếu hắn có tự tay giết đi nữ tử kia nhưng với gian kế của hắn thì chuyện khiến cho Ly Thành vì nóng vội mà mất lý trí, cứ như vậy đứng bên cạnh hắn tìm ra kẻ chủ mưu. Không được, nếu là như vậy thì thật sự không ổn. Lại càng không nên nhắc tới hoàng thượng đang nghĩ gì. Nếu thật sự là yêu thích hay là quân bài để cầm chừng Ly Thành thì đều nguy hiểm. Nhưng mà, nếu như vậy, không phải càng chứng tỏ Ly Thành không những được trọng dụng hơn sao?  Mặc khác, còn có thể thế lực của hắn đã đủ lớn để khiến hoàng thượng phải lo lắng mà thực hiện mọi việc nhanh chóng như vậy. Có lẽ phải cắt cử theo ám vệ, tùy tiện thu thập thông tin...."_Liễu Thanh sau một lúc lâu trầm tư suy nghĩ, mày liễu khẽ chau, ngẩng đầu nhìn nhi tử của nàng lại đang hướng về phía nô tì trong cung chuẩn bị mang xuống bức họa khác. Bà không kìm được lại chau mày khó chịu 

"Hành nhi" 

"…." 

"Con vẫn không quên được sao?" 

"…."_hắn trong tay cầm giữ bức tranh ảm đảm đầu tiên, lạnh lùng quay đầu nhìn mẫu phi của hắn_"Như mẫu phi" 

Lời vừa nói ra, nắm tay của bà liền xiết chặt, người xung quanh cũng có thể nhìn thấy qua đợt run nhè nhẹ biểu thị cho chủ tử đang rất tức giận, vội nhìn qua thái tử gia của bọn họ để cầu cứu nhưng mà lẫn này, ngài lại đặc biệt thờ ơ không hề có ý muốn mở miệng nhận lỗi như bao lần trước 

'Choang' 

Ly ngọc rơi xuống nền vỡ nát, nô tì bên trong vội vàng hoảng sợ quỳ xuống, đầu cũng không dám ngẩng lên, Trịnh Hành vẫn vẻ mặt không cảm xúc, lạnh nhạt nhìn đến vẻ mặt tràn ngập lửa giận của mẫu phi hắn, mặc kệ máu đã bắt đầu thành dòng nhỏ không ngay ngắn chảy bên đuôi mắt. 

"Nghịch tử" 

~~~~~ 

Hôm nay thượng triều, nhưng Trịnh Lương vốn không cần xuất hiện, nhưng mà hắn không cần xuất hiện mà vẫn được hoàng thượng giao cho công việc tiếp tế, điều này có phải hay không minh chứng cho sự tin tưởng vào tài năng trị nước an dân của người vào Vân tam vương chỉ có thể tăng, không thể giảm? 

Đúng lúc đoàn người đến nơi, hắn vừa xuống ngựa thì đã có người chạy vội đến báo tin tức vào triều lúc sáng. Rõ ràng đối với lũ vô dụng kia thì chỉ có thể tám phần thua hai phần thắng, vậy mà lần này lại dễ dàng đạt được. Nghĩ đến đây liền không khỏi khiến hắn bật cười thật lớn_[May mắn, may mắn sao? Không những không cần chạm mặt mà lại còn được nhận lần tiếp tế này! May mắn, haha vật nhỏ này xem ra thật sự có giá trị!]_vừa nghĩ đến vận may hiếm có không cần tranh giành, cũng chẳng cần tính toán, hắn mắt cười, biểu hiện đầy tình thâm trước mặt dân chúng tiến đến bên xe ngựa, chờ người bên trong bước ra_"Tiểu hoàng muội, đến nơi rồi" 

Từ lúc bắt đầu di chuyển, bên trong xe, Hàn Diễm luôn giữ cho mình vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ, nhưng chưa được nữa đường đã từ bỏ, cứ như vậy tựa đầu vào vách, bắt đầu ngây người, suy nghĩ linh tinh không cần thiết cũng bắt đầu xuất hiện với muôn kiểu, đủ thể loại thậm chí cả chuyện cẩu huyết nhất có thể xảy ra chỉ trong tiểu thuyết cũng được nàng suy nghĩ, áp dụng vào tình cảnh thực tế của bản thân hiện tại_[Chắc sẽ không đến nổi cẩu huyết như vậy] 

Hai thị nữ theo hầu đi lên, trước cũng chỉ có một người khẽ vén màn, nhìn vào, khẽ thì thầm_"Tiểu thư, đã đến"_sau đó yên lặng nhìn chủ tử của mình vẫn tiếp tục ngẩng người, nhịn không được, dè dặt đưa tay đến chạm nhẹ bên vai của nàng_"Tiểu thư, nên xuống thôi" 

"…."_Hàn Diễm dường như vẫn không thể thoát ra khỏi mộng tưởng, nghiêng đầu chăm chăm nhìn thị nữ, sau đó cúi đầu nhìn tổng thể bản thân một lược, rồi lại mỉm cười nhìn thị nữ_"Ta đẹp không?" 

Người được hỏi có chút bất ngờ, gật đầu nhìn Hàn Diễm, nhưng đáp lại cũng vẫn là biểu cảm thờ ơ đến chớp mắt cũng lười của chủ tử nhà mình 

"Cho ta một phút"_ngẩng đầu nhìn lên nóc kiệu thất thần, cảm thấy bỗng dưng có chút mệt mỏi_[Đã muốn nghĩ ngơi rồi sao? Chưa được đâu...chưa thể dừng lại được...vẫn còn hắn đang chờ, phải tiếp tục]_Hàn Diễm thở dài, ngồi dậy, hướng tới phía a hoàn bên cạnh vẫn im lặng chờ đợi mình, ôm tới_"Có thể đi được rồi" 

Người còn lại bên ngoài một tay vén rèm, một tay ra vẻ cố gắng giúp đỡ mang tiểu thư của bọn họ ra ngoài. Vốn lúc trước bởi sự thay đổi này mà toàn Ly gia vốn đã được thông báo nhưng vẫn không kiềm được ngạc nhiên, nay lại được chân chính thấy sự thay đổi này, cảm thấy có một chút kinh diễm, không biết nên gọi là phúc hay họa đây 

Người vừa nãy bên trong thần sắc biến chuyển không ngừng hiện tại một bộ mặt ngây ngẩn của ngốc tử, trong tay còn là xâu hồ lô không biết đã được chuẩn bị từ lúc nào, cầm đã bao lâu, ngốc ngốc ngẩng đầu nhìn trời mặt kệ cho hiện tại đang đối mặt với Vân tam vương của Đông Vũ này. Cả hai ở hai bên giúp đỡ tiểu thư bọn họ hành lễ, sau đó theo sau Trịnh Lương vào bên trong. Hắn một bộ mặt vui vẻ vào bên trong, bỗng dưng dừng chân, vẻ mặt dụ dỗ đứa nhỏ cười tươi nhìn Hàn Diễm 

"Tiểu Hiên, hoàng huynh ta sẽ đưa muội đến nơi muội sẽ ở, rất gần bên cạnh ta, cho nên không cần lo lắng quá nhiều nha" 

Nàng cũng không đáp lại hắn, ngốc ngốc đưa mắt nhìn khắp một lược, xung quanh bày trí không đến nổi quá mức xa hoa, đan xen vẫn có văn nhã đi kèm, gần như là sự kết hợp hài hòa không thể tìm được khuyết điểm. Người hầu cũng không có vẻ gì là vội vàng, trông vẫn như ngày bình thường mà sinh hoạt. Chỉ là trong lúc đảo quanh lại nhìn trúng phải một dáng người khá đặt biệt ngay khi chuẩn bị trời đi chính đường, Hàn Diễm kiềm không được, vẫn vơ suy tư_[Khách nhân chăng?] 

P/S: ôi mẹ ơi, tôi chôn mìn, sao đó lại sợ tự mình đạp mìn, chỉ có thể cầu trời mà đi kiểm tra. Bắt đầu từ hôm nay sẽ phải điên đảo vì hố mìn tự đào, tự lắp, tự đạp, tự chôn thây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.