Lại đến, hắn lại đến, tại sao ta bước đến nhưng khoảng cách vẫn không thay đổi? Chuyện thật lạ
[Là do ngươi vốn chẳng bước đi, ngươi bỏ hắn lại]
Ngươi không thấy ta đang bước sao?
[Gọi hắn đi]
Gọi???
Này!
[Tên hắn kìa]
Làm sao ta biết?
[Ngươi quên hắn rồi]
Vậy ngươi biết sao?
[Chút đỉnh]
Vậy tên hắn là gì?
[Sao không tự nhớ]
Gọi tên thì sẽ đến gần được sao?
[Có thể]
Nhưng ta không biết
[Ngươi phải cố nhớ]
Có gợi ý không?
[Không]
Mệt, ta lười
[Vậy hắn sẽ vẫn mãi đứng đó, cô độc, đáng thương một mình ở đó. Ngươi sẽ không chịu nổi đâu]_giọng nói đó đến đây lại cười khúc khích
Hàn Diễm lườm ngang_Tại sao lại chịu không nổi?
[Bởi vì trong tâm trí, sâu trong lòng ngươi, ngươi biết rõ lý do]
Ngươi nói chuyện thật mập mờ, chỉ khiến ta muốn từ bỏ.
[Ngươi mãi mãi đối với bóng dáng cô độc kia, một khắc cũng sẽ không bỏ được]_lại khúc khích cười
Vậy tên của hắn là gì?
[Hiện tại ta nói ngươi cũng không nhớ đâu]
Làm gì?
[Ngươi đang ở ranh giới đấy thôi]
Ranh giới?
[Sao không thử một lần quay đầu]
Bọn họ là ai?_ Trước mắt Hàn Diễm lúc này chính là hình ảnh của một gia đình nhỏ vô cùng vui vẻ trò chuyện cùng nhau
[Ngươi phải tự nhớ chứ ]
Đầu ta trống rỗng, không nghĩ nổi. Sao không thấy lựa chọn của ngươi trong khi ngươi thấy được của ta?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-diem-ly-hien/1960398/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.