"Dù chết, cũng phải yêu. . . . . . Không vô cùng tinh tế không thoải mái. . . . . . Tình cảm bao sâu chỉ có như vậy mới đủ đủ thổ lộ. . . . . ."
Điện thoại Phó Chỉ Lan phát ra giọng hát êm tai, có điện thoại, lại vang lên trong thời khắc lúng túng này. Cô nhìn số điện thoại di động một cái, là từ trong nhà cha mẹ gọi tới. Hơn nửa đêm, tại sao cha mẹ lại gọi điện thoại cho cô? Nếu như cô không nhận, có thể làm cha mẹ lo lắng không. Nhưng, tại nơi kì lạ này, và trước mặt người đàn ông đẹp trai đang quỳ này. . . . . . Cảnh tượng giống như hơi không quá thích hợp. . . . . .
Dưới tình huống khẩn cấp, Phó Chỉ Lan lật người nhảy qua hàng rào, mắt nhìn chằm chằm người đàn ông quỳ bên trong cổng rào như cũ, nhấn nút trả lời điện thoại di động.
"Tiểu Lan, con đang ở đâu vậy?" Giọng của mẹ ân cần hỏi, "Vừa nãy gọi điện thoại con luôn tắt máy, xảy ra chuyện gì? Nghe nói một mình con lái xe ra ngoài, đang mưa lớn mà, đi đường cẩn thận. Có phải vì có chuyện không vui với bạn trai không?"
Câu hỏi liên tiếp truyền đến từ đầu kia điện thoại.
Phó Chỉ Lan cũng không muốn giải thích rõ ràng vào lúc này ở chỗ này, cô ổn định tâm trạng, dung giọng nói ngọt ngấy mình cũng cảm thấy dịu dàng trả lời: "Mẹ, con đóng quân dã ngoại với bạn ở vùng ngoại ô, vì tiết kiệm điện nên thường xuyên tắt điện thoại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-nu-ton/172001/chuong-4.html