Chương trước
Chương sau
Truyền thụ quan niệm trinh tiết cho người, trên mặt Y Toa Bối Lạp không nén được nụ cười tà ác, sao trước kia bà không nghĩ tới biện pháp tuyệt diệu này chút?
Thông hiểu lịch sử cổ kim nội ngoại, phát hiện địa khu châu Á chịu ảnh hưởng văn hóa Trung Quốc, mọi người chú trọng trinh tiết, quan niệm bảo thủ hơn Âu Mĩ rất nhiều. Cho dù đến hiện đại thay đổi, mọi người địa khu châu Á vẫn tuân theo truyền thống, tình dục trước hôn nhân và sau khi lập gia đình bên ngoài đều thuộc về bại hoại đạo đức sẽ bị đại chúng coi thường.
Nếu như trong vương quốc, mọi người cũng kiên trì tín điều thủ thân cho người, thuộc về một cá nhân, như vậy sau đó anh ta lại không thể lại đi hầu hạ những người khác, hẳn là rất thú vị ? Tinh thần gông xiềng nặng nề, phổ biến đạo đức quan trong nước gò bó hành động của người ta, người xúc phạm quy tắc thì bị coi là bại hoại đạo đức bị trừng phạt nghiêm khắc, có thể gò bó tính háo sắc của con người, chèn ép bản năng bọn họ.
Y Toa Bối Lạp tính toán bắt đầu thực hiện quan niệm ở vương quốc thế nào, tiếp tục hỏi vòng vèo càng nhiều tin tức hơn: “Tiện nô, sao ở Đại Chu đã có người?”
“Hạ nô ở Đại Chu cũng không hôn phối, hạ nô là tới đây mới tìm được đến thê chủ. Mặc dù thê chủ không từng cho hạ nô danh phận, nhưng hạ nô đã gần người hầu hạ, hạ nô đời này không thể nào lại tiếp nhận những người khác, mong rằng hoàng bệ hạ thành toàn.” Băng Diễm nghiêm túc, đồng thời toàn thân đề phòng đề phòng, nếu hoàng bệ hạ không chịu đồng ý, anh sẽ cố gắng chạy trốn, không thể ở lại nữa.
Anh đã có thê chủ, anh không thể bị những người khác làm ô uế trong sạch. Dù anh biết nguyên tắc thế giới này khác với anh biết, nhưng cuối cùng anh sẽ phải về Đại Chu, anh không cách nào dễ dàng tha thứ mình mang theo thân thể không trong sạch trở về, tổn hại tôn nghiêm thê chủ và hoàng thất đại Chu.
“Thê chủ là ai ?” Y Toa Bối Lạp nhanh chóng cắt tỉa đủ loại tin tức mình nghe được, tương đối có khuynh hướng giả thiết, đầy tớ tóc đen này chỉ sợ là đến từ Dị Giới, hoàn cảnh sinh hoạt của anh là quyền chí thượng, người nơi đó sinh ra là nô. Là thế giới hoàn mỹ trong lý tưởng.
Y Toa Bối Lạp bất tri bất giác càng thêm phẫn hận thế giới bây giờ, ánh mắt của lướt qua Băng Diễm đến nơi không biết tên, âm u lẩn quẩn trong nội tâm càng thâm trầm hơn.
Gia tộc Rogers chịu truyền thống nặng nhẹ, đứa bé lão già, ban đầu rất chú ý đứa bé thứ hai, mong mỏi có thể là con trai. Cố tình Y Toa Bối Lạp không phải, lão già vô cùng thất vọng với lần này, sau đó rất ít về nhà, bỏ qua vợ con, cả ngày ở chung với mấy người tình. Đáng tiếc mấy người tình cũng không làm được gì, có thể sanh nuôi con không nhiều lắm, sinh ra cũng là con gái. Lão già thẩm tra bí truyền xung quanh, người hầu công thụ tinh làm thụ tinh ống nghiệm, miễn cưỡng có thể sinh ra con trai lại chung quy có thiếu sót, không phải ngu si là yếu ớt.
Ở trong mắt Y Toa Bối Lạp, là cảnh cáo của bề trên với Rogers gia tộc. Dùng mê tín là lão già trong mệnh không con; dùng khoa học để giải thích là trong gien lão đầu tử tồn tại thứ bất lợi cho nhân tố sinh con, là thiếu sót trí mạng, trừ phi lão già cam tâm vì con tìm cha ruột khác, nếu không là đời này ông ta không cần si tâm vọng tưởng tự nhiên có người thừa kế cùng huyết thống.
Rốt cuộc lão già khuất phục Pháp Tắc Tự Nhiên, quay đầu lại bắt đầu dốc sức bồi dưỡng con thứ hai. Nhưng thời thơ ấu bị lãnh lạc ám ảnh, khiến Y Toa Bối Lạp thông tuệ trưởng thành sớm trọn đời khó quên.
Từ nhỏ Y Toa Bối Lạp đã có cá lý tưởng, thành lập vương quốc hoàn toàn do mình thống trị, muốn mọi người trở thành đầy tớ mình, muốn chứng minh cuộc sống cao quý ưu tú hơn người, muốn giẫm mọi người dưới chân. Cô quả thật có tư cách và điều kiện, bản thân tốt, lại sinh trong gia tộc Rogers, có thể rất nhiều tài nguyên tân tiến mạnh mẽ trên thế giới.
Lý tưởng ở ** tuổi thì bắt đầu bắt tay áp dụng, từng bước đẩy mạnh. Khi đứa bé khác vừa mới bắt đầu tới tuổi yêu thương, cũng đã lấy tinh tử tất cả con nuôi lão già, dùng kỹ thuật tân tiến kết hợp trứng, bồi dưỡng người thừa kế vương quốc.
Có công mài sắt, có ngày nên kim, vương quốc kích thước đơn giản, chế độ quy tắc ngày càng hoàn thiện. Mục tiêu cuối cùng, là khi có mặt trời khởi xướng cách mạng toàn cầu, muốn cho làm chủ mọi người, thu hồi kiến thức khoa học kỹ thuật để mình nắm trong tay, tiêu diệt những kẻ đê hèn tự cho mình siêu phàm kia, khai sáng thế giới mới hài hòa.
Khi Y Toa Bối Lạp biết, Dị Không Gian là có tồn tại, đã vận chuyển nhiều năm, có thể nào không vô cùng kích động? Chứng minh lý tưởng của mình không sai, chỉ cần thời cơ chín muồi, kế lớn Tôn Vương của đất nước hoàn toàn thành lập, có thể kéo dài phát triển tuần hoàn.
Hơn nữa còn biết, đầy tớ đến từ nữ tôn tìm được thê chủ tại thế giới này, người thế giới cũng rất dễ dàng tiếp nhận tư tưởng nữ quyền. Trên thực tế, thế giới này có thật nhiều người phụ nữ ưu tú, nếu như có thể liên hiệp với những người này mà cố gắng, cách mạng có thể phổ biến nhanh hơn sớm hơn.
Thê chủ của anh ta là ai ? Chẳng lẽ là người trên Phó Chỉ Lan mà Mạc Uyên nhắc sao? Y Toa Bối Lạp thời thời khắc khác chú ý tin tức thương giới, từng nghe qua Phó Chỉ Lan, cũng có thể đoán ra tính toán Mạc Uyên. Mạc Uyên thích người thông minh độc lập, có thể được Mạc Uyên coi trọng muốn cưới nhất định là hết sức ưu tú.
Y Toa Bối Lạp nghĩ thầm, trở thành đồng minh với người như vậy, tốt hơn việc cẩn thận lợi dụng loại dã tâm bừng bừng tự cho mình siêu phàm như Mạc Uyên. Mạc Uyên quá thông minh, dã tâm rất lớn thậm chí cố gắng điều khiển cả gia tộc Rogers, anh ta hoàn toàn không thể tiếp nhận tư tưởng nữ quyền thống trị. Hiện tại anh ta lá mặt lá trái chỉ do rối rắm ích lợi, cũng bởi vì chuyện con mình mà dễ dàng tha thứ chỉ điểm. Nhưng kiên nhẫn con người có hạn, không chừng lúc nào đo anh ta sẽ cắn ngược, phá hư thế giới nư tôn. Dưỡng hổ vi hoạn, phải mau chóng động thủ, đề phòng uy hiếp trước.
Nếu lấy được ủng hộ tán thành của Phó Chỉ Lan, bên thế lực châu Á có người này, giá trị lợi dụng Mạc Uyên giảm mạnh. Trong mắt Y Toa Bối Lạp thoáng hiện vẻ tàn nhẫn, nhưng nếu thuận lợi như thiết tưởng vậy, con cờ Mạc Uyên có thể vứt bỏ sớm. Thừa cơ hội tốt chín đứa con nuôi của lão già tranh thủ tình cảm, lợi dụng tham lam của những người đó, để cho bọn họ chó cắn chó, dọn dẹp Mạc Uyên cũng không khó.
“Thê chủ hạ nô gọi Phó Chỉ Lan.” Băng Diễm cẩn thận quan sát phản ứng hoàng bệ hạ, phát hiện cũng không tiếp tục sử dụng bạo lực hoặc là đùa giỡn anh, càng giống như nghiêm túc nghe nghiêm túc suy tư chuyện của anh, lòng tự tin của anh từ từ đề cao, đánh bạo nói: “Hoàng bệ hạ, có thể cho hạ nô nhìn thấy thê chủ không? Hạ nô nhớ mang máng lúc ấy xảy ra nguy hiểm, hạ nô rất muốn hiểu rõ tin tức thê chủ, hạ nô sợ thê chủ gặp bất trắc.”
Y Toa Bối Lạp cười, miệng vẫn nói: “hiện tại thê chủ sống rất là tốt, nếu muốn nhìn thấy, hầu hạ thoả đáng trước.”
Băng Diễm đè nén khuất nhục trong lòng, trên mặt càng thêm thành khẩn nói: “Hoàng bệ hạ, dung mạo hạ nô xấu xí, sợ rằng sẽ ô uế bệ hạ, mong rằng khai ân.”
“Ta là Chúa Tể, lời nói chính là thánh chỉ. Không thể không tuân theo. Ở Đại Chu cũng không phải là thế này sao? Hoàng đế Đại Chu coi trọng người nào, sẽ cho người kia hầu hạ, cũng sẽ không bởi vì người đó có thê chủ mà bỏ qua chứ? Huống chi thê chủ không cho danh phận, chẳng qua là người bình thường, không chừng đã sớm quên. Về sau đi theo, sẽ sủng ái, cùng đi theo không khác nhau gì cả mà? Sẽ sống tốt hơn hiện tại.”
Băng Diễm hoàn toàn không bị hấp dẫn, ý niệm muốn chạy trốn trong nội tâm càng rừng rực, anh lá mặt lá trái không khăng khăng nữa kháng cự, trong nháy mắt hoàng bệ hạ cho là anh nhượng bộ buông lỏng, anh nhảy dựng lên bỏ chạy tới cửa sổ.
Anh biết đây là tầng thứ hai trong tòa thành, bên ngoài cửa sổ là một nền đá, từ nền đá nhảy xuống là một hồ bơi, xa hơn hồ bơi là cánh rừng. Ngoài rừng rậm là núi, ngoài núi nên là thoát khỏi phạm vi thành lũy. Theo anh quan sát thì phòng vệ trong rừng rậm là lỏng lẻo nhất, anh có cơ hội chạy trốn rất lớn.
Mấy ngày này, anh đã hoàn toàn quen mang xiềng chân đi lại, anh len lén luyện tập từng bước chạy trốn, thích ứng chiều dài xiềng chân. Mặc dù nội tức anh không thể thông tới cánh tay, nhưng có thể hoạt động trên hai chân, anh có thể chạy xa hơn, thời gian cũng dài.
Tối nay, anh phải chạy trốn. Nếu anh không là sẽ trở thành đồ chơi hoàng bệ hạ.
Y Toa Bối Lạp không ngờ tên nô lệ này lại dám chạy trốn, cho đến khi anh đã lao ra cửa sổ nhảy xuống nền dá, mới phản ứng được, hô to người hầu chặn lại.
“Đuổi theo tóm lấy nó, nhưng phải lưu tánh mạng lại, dùng đạn thuốc mê tốt nhất.” Y Toa Bối Lạp dù tức giận trong vẫn duy trì lý trí, tên nô lệ này còn có giá trị. Không chỉ có thể từ trên người anh ta đào móc đến nhiều tình huống thế giới nữ tôn hoàn mỹ đó, anh ta còn là quả cân có lợi khi đàm phán với Phó Chỉ Lan.
Không lâu sau có một thị vệ thông báo: “Hoàng bệ hạ, đầy tớ đó chạy đặc biệt nhanh, núp trong rừng rậm rồi.”
Y Toa Bối Lạp cười lạnh nói: “Đầy tớ kia Mạc Uyên nói võ công không tệ, cho nên cố ý xuyên xương bả vai của anh ta giam cầm nội lực, không ngờ anh ta có bản lãnh chạy trốn như cũ. Đám phế vật, ngay cả một kẻ đê tiện mang xiềng chân cũng không bắt nổi, thật là quá làm cho ta thất vọng. May mà có dự kiến trước, trong cơ thể của anh ta có cắm máy định vị, đi cửa phòng quan sát nhìn màn ảnh tìm vị trí anh ta, cần phải bắt sống anh ta trước khi trời sáng.”
Có công nghệ cao hậu thuẫn, bọn thị vệ nhất thời ổn định trận hình, thị vệ trưởng xin chỉ thị: “Bắt đầy tớ đó trở lại xử trí thế nào đây? Theo quy củ trong thành bảo, trốn nô là phải xử tử, trước chưa từng có người nào cố ý vi phạm nguyên tắc.”
“Để cái lồng sắt trên quảng trường, cởi hết đầy tớ nhốt bên trong, bỏ đói mấy ngày trước.” Y Toa Bối Lạp oán hận nói, “Mỗi phái người hỏi nó có nguyện ý thị tẩm không, xem xem nó có thể kiên trì bao lâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.