Sau khi ăn cơm trưa xong, Phó Chỉ Lan mang Băng Diễm về nhà trọ.
Băng Diễm chú ý tới trên mặt của cô đầy mây đen, không còn cảm thấy vui mừng như lúc trước. Anh cảm thấy bất an, thật cẩn thận dò hỏi :“Là tôi làm cho ngài không vui sao? Có phải biểu hiện bên ngoài của tôi quá kém khiến cho ngài lo lắng không ?”
Phó Chỉ Lan miễn cưỡng cười cười, giải thích: “Không phải vì anh, lúc nãy anh biểu hiện tốt lắm. Nhưng sau này khi đối đãi với phụ nữ khác nhất định phải kính nhi viễn chi, đừng để cho họ dễ dàng ăn bớt.”
Băng Diễm gục đầu xuống, tự trách: “Thực xin lỗi, tôi không biết làm thế nào để có thể né tránh họ. Trước kia tôi chưa bao giờ bị nhiều phụ nữ chú ý cho nên tôi rất sợ hãi. Vì sao họ nhìn tôi? Tuy rằng ngài nói họ thích dung mạo của tôi cho nên mới có thể như vậy, nhưng tôi cảm thấy……Họ rất kỳ lạ. Họ nói về những chuyện mà tôi nghe không hiểu. Chẳng lẽ họ nói ngài không dúng? Bởi vậy ngài mới không vui đúng không? Là tôi không tốt cho nên liên lụy tới ngài? Nếu không sau này tôi sẽ không ra ngoài nữa chỉ ở lại trong nhà hầu hạ ngài là được?”
Phó Chỉ Lan vực dậy tinh tinh thần, đồng thời cũng cổ vũ mình không cần để ý đến mấy lời đồn đãi nhàm chán. Cô đã sống hơn ba mươi năm, sớm thành thói quen. Anh đặc biệt mà cô cũng đặc biệt. Thái độ và giọng điệu vừa rồi của cô làm cho anh càng thêm bất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-nu-ton/1643813/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.