Nhìn Băng Diễm bỗng nhiên ngã xuống đất, biểu tình đau đớn tuyệt vọng, không hiểu sao lòng Phó Chỉ Lan thắt lại, lập tức đứng lên vọt tới chỗ đối diện bàn ăn, xoay người nâng anh dậy, thân thiết hỏi :“Băng Diễm, anh làm sao vậy? Là miệng vết thương đau hay là phát sốt đến choáng váng đầu ?”
Băng Diễm nhắm mắt lại, khẩn trương nói : “Thực xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi không nên dao động, tôi muốn về Đại Chu, tôi không thể lưu lại, xin ngài cùng tôi về Đại Chu đi.”
Trong mắt Phó Chỉ Lan không che giấu được thất vọng. Cô ghét nhất là khi anh thể hiện bộ dáng kinh sợ này, anh sợ hãi cái gì? Anh nhìn không ra sự quan tâm và thân mật của cô sao ? Có phải những giáo dục biến thái của Đại Chu đã trở thành thâm căn cố đế, rất khó thay đổi ?
Băng Diễm vụng trộm hé mắt.
Lúc trước khi bị đánh, nếu còn sức lực anh đều làm như vậy để quan sát biểu tình của những người đánh anh, rồi phỏng đoán xem anh có cần thiết phải giả ngất để tránh cho mình đau đớn nhiều hơn không? Nhưng cho dù thật sự ngất đi thì các cô cũng không buông tha cho anh mà sẽ dùng mọi cách để anh tỉnh lại rồi tiếp tục đánh, bất kể là anh cầu xin hay khóc lóc thì các cô đều không buông tha.
Đàn ông trong mắt phụ nữ, là nô súc, công cụ giá rẻ gì đó. Hơn nữa các cô còn cho rằng anh da dày thịt béo đánh cũng không sao. Nhưng anh không phải không biết, không thấy, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-nu-ton/1643810/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.