Chương trước
Chương sau
Ở Đại Chu, có một loại đàn ông còn ti tiện hơn làm cu li chung thân, đó là nô kĩ. Đàn ông trong các gia đình tội phạm hoặc đàn ông không tuân thủ “nam tắc” hoặc có sức khỏe yếu ớt không chịu nổi việc bị đánh và lao động nặng thì sẽ bị đưa vào trong quân trở thành vật phát tiết cho quân lính.
Băng Diễm nghe nói nô kĩ đều không có quần áo lại còn bị khóa ở một nơi cố định. Một ngày phải hầu hạ rất nhiều nữ nhân và thường thường sống không quá 2,3 tháng sẽ chết. Nếu có thể miễn cưỡng sống được thì bởi vì thân thể đã hầu hạ qua rất nhiều nữ nhân mà trở nên dơ bẩn và bị khinh bỉ chửi rủa.
Từ lúc còn nhỏ, Băng Diễm đã bị giáo huấn rằng đàn ông phải bảo vệ trinh tiết của mình. Nếu phải lựa chọn giữa trinh tiết và tính mạng thì đại đa số đàn ông sẽ chọn cái chết để bảo toàn trinh tiết. Trong những cuốn sách được lưu truyền từ trăm ngàn năm qua đến nay, đều là những câu chuyện ca ngợi những người đàn ông trinh liệt và đồng thời cũng lên án đả kích những kẻ dâm đãng câu tam đáp tứ.
Hảo nam không thị nhị nữ [đàn ông tốt không thờ hai nữ, tương tự như một nữ khôn gả 2 chồng], nhưng đó chỉ là đặc quyền của chính phu. Nếu không phải chính phu, hoặc là đàn ông không có danh phận thì phải nhận lệnh đi hầu hạ những phụ nữ khác. Bọn họ không thể cự tuyệt, không có ngoại lệ cho nên đều vì điều này mà cảm thấy mình dơ bẩn, hạ lưu.
Đây là quan niệm thâm căn cố đế ở Đại Chu. Cho dù Băng Diễm có muốn thử thay đổi nhưng cũng không thể chỉ nghe người khác nói 1,2 câu là có thể cởi bỏ được những gông xiềng tinh thần đó.
Phó Chỉ Lan cũng nhận thấy được vấn đề này. Dù sao, cho dù là xã hội hiện đại, Trung Quốc vẫn có rất nhiều phụ nữ tự giác tự nguyện tuân theo truyền thống, cưới một người đàn ông rồi thủ tiết đến già không cưới không gả. Đàn ông tái hôn có thể hợp tình hợp lý mà chọn một cô gái tốt cưới về nhà. Trong khi đó, phụ nữ tái giá lại phải dùng trăm phương nghìn kế để làm cho một người đàn ông tình nguyện cưới cô. Trước khi kết hôn mà không phải xử nam thì quen lắm rồi, thế nhưng nếu như không phải xử nữ thì khó tránh khỏi có người nói ra nói vào.
Sự thật và lý tưởng luôn luôn có khoảng cách.
Phó Chỉ Lan không tự chủ được tự hỏi, đứng ở góc độ của Băng Diễm tinh tế cân nhắc vấn đề “trinh tiết”.
“Băng Diễm, tôi sẽ không bắt buộc anh tiếp nhận tập tục, quan niệm của chúng tôi. Nhưng tôi hiểu suy nghĩ của anh cho nên anh đừng buồn lòng rồi lại dày vò bản thân. Thật ra, có lẽ tôi có thể cho anh lời khuyên.” Phó Chỉ Lan chậm rãi hỏi, hơn nữa lại nói, “Băng Diễm, anh đừng câu nệ như vậy, ngồi nói chuyện với tôi. Nếu không tôi sẽ rất khó chịu.”
Cô thấy anh quỳ đáp lời sẽ cảm thấy không thoải mái?
Băng Diễm khó hiểu nhưng vẫn nghe lời ngồi lên. Anh không thể cự tuyệt sự tôn trọng như vậy, không thể không tiếp nhận dịu dàng săn sóc của cô. Anh không cưỡng lại được sự dụ hoặc vì trong lòng anh vẫn tràn ngập khát khao đối với tương lai.
Cô tình nguyện nghe anh nói nên anh hẳn nên bắt lấy cơ hội như vậy mà tận lực khiến cho cô hiểu được ý tứ của anh.
Cho nên, anh sắp xếp suy nghĩ của mình rồi nói: “Tôi, tôi nghĩ là tôi vẫn muốn về Đại Chu. Thất hoàng nữ điện hạ là tỷ tỷ của tôi, còn có quốc sư đại nhân, họ đều đang chờ tôi mang thê chủ về. Nhưng tạm thời tôi không thể nhận những người phụ nữ khác, trừ ngài. Nếu tôi làm như vậy sẽ là không phù hợp quan niệm nơi đó của chúng tôi và sẽ bị khinh thường. Tôi đã là đàn ông của ngài, cho dù ngài không muốn làm thê chủ của tôi. Tôi cũng đã nhận định ngài là thê chủ của tôi. Tôi……”
Sắc mặt Phó Chỉ Lan trầm xuống, có cảm giác thất bại lẩn quẩn trong đầu. Vì sao anh không hiểu được ý tứ của cô ? Là do anh rất cố chấp, hay là lời cô nói không đủ rõ ràng?
Băng Diễm nhìn thấy sắc mặt của cô trầm xuống, trái tim của anh cũng trở nên khẩn trương, thân thể nhẹ nhàng run run. Bóng ma ác mộng lại một lần nữa hiện lên, anh rũ mắt xuống, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Sẽ bị cô ghét bỏ sao?
Anh chỉ cố gắng muốn làm cho cô hiểu được ý tứ của anh.
Là anh làm sai sao?
Phó Chỉ Lan tận lực điều chỉnh tâm trạng rồi đổi đề tài, thở dài nói: “Băng Diễm, quan niệm cần thời gian để thay đổi, chúng ta trước hết đừng nói tới vấn đề kia vội. Thương thế của anh còn chưa lành, mau đi nghỉ ngơi đi. Tôi cũng cần phải cẩn thận suy nghĩ, nên làm thế nào để cho anh hiểu được thế giới này.”
“Dạ.” Anh ngoan ngoãn đáp lại một câu rồi tuân theo mong muốn của cô nhắm mắt nằm xuống.
Nhưng anh vẫn không thể đi vào giấc ngủ.
Không phải vì sợ ác mộng mà điều anh sợ là cuối cùng anh vẫn mất đi cô.
Anh không rõ vì sao cô không cần anh? Là vì cô không muốn cùng về Đại Chu với anh cho nên mới không thể nhận anh sao? Cô lương thiện lại suy nghĩ kĩ càng vì anh, sợ anh không thể hoàn thành nhiệm vụ nên mới có thể cổ vũ anh đi tìm nữ nhân khác sao?
Đủ loại hoài nghi suy đoán đang cuồn cuộn ở trong đầu của anh. Anh càng ngày càng tiều tụy.
Có lẽ, cô nói đúng, anh cần thời gian hiểu những chuyện cô nói cho anh và thích ứng với thế giới của cô, và quy tắc của nơi này.
Là do anh nóng vội.
Phó Chỉ Lan nằm trên giường, cũng trằn trọc khó ngủ.
Cô có ý muốn thay đổi quan niệm của Băng Diễm thế nhưng không phải cô cũng đang bị lề thói cũ trói buộc sao? Vợ già chồng trẻ, cũng không khiến người chê cười, chỉ cần yêu thương lẫn nhau. Rất nhiều vấn đề thực ra không phải là vấn đề, tất cả đều đã vượt qua. Vì sao cô ngay cả thử một lần cũng không dám lại muốn trốn tránh. Đẩy toàn bộ trách nhiệm cho Băng Diễm lại còn muốn anh rời đi, tìm một nữ nhân khác.
Cô ích kỷ lại nhát gan sợ bị tổn thương.
Cô không dám yêu.
Khi nào thì cô biến thành như vậy? Cô luôn luôn là người hào sảng, hào phóng nghĩa bạc vân thiên, vì sao khi đụng đến vấn đề tình cảm thì lại rúc đầu làm đà điểu, trốn vào trong cát, không dám mở mắt mà nhìn thế giới.
Hẳn là cô nên nhân cơ hội nếm thử một chút tình yêu chân chính.
Thừa dịp Băng Diễm còn chưa hiểu biết thế giới này, vì sao cô không thể xuống tay, vì sao không thể thử yêu anh? Anh là loại người cô thích, tuổi thì tính cái gì? Quan niệm tính là cái gì?
Nếu sợ bị thương tổn thì không thể nào phát sinh được. Cô vừa mới bị Đỗ Thuần đá cũng không thiếu miếng thịt nào. Cùng lắm thì tương lai khi Băng Diễm tìm được phụ nữ thích hợp rồi, cô lại buông tay. Cô tự nhận mình có thể tiêu sái hơn so với lúc này.
Đúng vậy, cô không thể trốn tránh hay lùi bước, cô phải tích cực đi về phía trước, vì mình mà tranh thủ một ngày mai tươi đẹp hơn.
Nghĩ thông chuyện này, bỏ qua gánh nặng trong lòng, cuối cùng cô cũng có thể thả lỏng mà ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Phó Chỉ Lan thần thanh khí sảng tỉnh lại, vô cùng vui vẻ đối mặt với Băng Diễm.
Sáng sớm Băng Diễm nghe thấy tiếng bước chân của cô, nhanh chóng ngồi dậy. Sau đó, anh trông thấy cô đang tươi cười rạng rỡ.
Anh an tâm một chút, vì thế cố lấy dũng khí khẩn cầu: “Tôi cảm thấy thân thể tốt hơn nhiều, với lại nằm nhiều cũng không được ích gì. Nếu ngài không chỉ dạy thì sao tôi có hể làm tốt việc nhà? Tôi không biết cách dùng những cơ quan này cho nên tôi muốn học sớm một chút.”
Ngay từ đầu Phó Chỉ Lan đã lo lắng về chuyện trong nhà nay lại có Băng Diễm lai lịch không rõ cho nên không còn thuê người giúp việc nữa, cô phải tự mình làm. Nhưng không ngờ công việc bận rộn lại lười làm cho nên 2,3 ngày nay cũng chưa dọn nhà một lần. Căn nhà to như vậy cũng đã trở nên lộn xộn, trong nhà bếp thì đống bát bẩn chồng chất. Nếu cứ như vậy chỉ sợ rằng căn nhà này thật sự sẽ biến thành chuồng heo mất.
Băng Diễm chủ động muốn học tập làm việc nhà, Phó Chỉ Lan tự nhiên cũng cảm thấy vô cùng. Tuy Đổng Thanh Hạo dặn không nên để cho Băng Diễm làm gì nặng nhọc, nhưng làm việc nhà không thể tính là việc nặng chứ?
Phó Chỉ Lan tưởng tượng xong, nhiệt tình khác thường mà giảng giải cho Băng Diễm cách sử dụng các đồ điện trong nhà, còn có cách dọn dẹp và cách sử dụng nhà bếp.
“Băng Diễm, anh đừng miễn cưỡng, mệt mỏi thì nghỉ ngơi, những việc này không cần gấp.” Phó Chỉ Lan nói.
“Dạ, ngài yên tâm. Ngài cứ đi làm việc của mình đi. Tôi sẽ xem xét rồi thu dọn một chút.” Băng Diễm nóng lòng muốn thử.
Hóa ra cách sử dụng những cơ quan thần kì đó lại đơn giản như vậy. Trí nhớ của Băng Diễm rất tốt mà Phó Chỉ Lan lại chỉ dạy rất tận tình cho nên anh chỉ cần nghe một lần là biết cách dùng.
Trước khi lau sàn phài dùng máy hút bụi hút sạch tro bụi và tóc, sau đó lại dùng loại giẻ lau nhà cán dài chà lau mấy lần, căn bản không cần quỳ trên mặt đất mà cố chà rửa cho sạch.
Hơn nữa nước ở trong cơ quan không chỉ có nước lạnh mà còn có thể chảy ra nước ấm. Những bát đũa dính mỡ chỉ cần dùng nước ấm cùng cái loại chất lỏng kêu là nước rửa chén cọ rửa một lần có thể hoàn toàn tẩy sạch.
Quần áo dơ để vào máy giặt, đổ bột giặt vào rồi nhẹ nhàng nhấn một cái nút sáng long lanh này, là có thể tự giặt sạch. Công việc giặt quần áo vốn nặng nề bây giờ trở thành đơn giản là chỉ cần cho quần áo vào rồi chờ tới lúc lấy ra phơi.
Bếp nấu cơm không cần thêm củi mà chỉ cần mở cái khóa ra là có thể điều chỉnh các loại lửa, to nhỏ tùy ý. Rau dưa các loại đều ở trong tủ lạnh, có thể lấy ra rửa rồi dùng, trong lúc xào rau nấu cơm rất tiện.
Còn có nồi cơm điện không cần củi cũng nấu chín cơm, lò vi sóng có thể nhanh chóng hâm nóng thức ăn lạnh. Mỗi một thứ đều có thể tiết kiệm không ít thời gian và sức lực. Làm cho việc nhà vốn cần nhiều người làm thì nay chỉ cần một người là có thể an bài gọn gàng ngăn nắp, hoàn thành tất cả.
Trách không được trong nhà thê chủ không cần nhiều đàn ông hầu hạ như vậy, hóa ra là việc nhà đơn giản như thế, một người đàn ông làm cũng không cố sức chút nào nên tự nhiên không cần nuôi nhiều người rảnh rỗi. Chỉ là không biết, những thứ thần kì này có phải rất sang quý hay không nếu lỡ bị anh làm hỏng rồi, thì nên làm thế nào cho phải?
Phó Chỉ Lan nhìn Băng Diễm thật cẩn thận ôm máy hút bụi đi khắp các phòng như đang ôm một món đồ sứ, không khỏi mỉm cười. Cô bình thường cơ bản đều là trực tiếp dùng chân đá thứ đó đi…… Không biết vì sao cô lại rất thích dáng vẻ anh như vậy.
Anh đặt những chuyện cô tùy tiện nói vào trong lòng. Anh rất thông minh, cô chỉ cần dạy một lần, anh lại có thể hoàn toàn biết cách sử dụng những đồ vật xa lạ này. Quả nhiên anh đã có thói quen làm việc nhà, giống như lau sàn, những bụi bặm trong khe hở rất nhỏ, anh cũng không sẽ bỏ qua, kiên nhẫn lau sạch. Anh rửa chén trở nên sáng bóng như lúc mới mua. Anh còn vì cô chuẩn bị cơm canh……
Một người đàn ông toàn năng như vậy, cho dù đốt đèn lồng tìm thì cũng không thấy!
Nếu cô bỏ lỡ, chẳng phải là chịu thiệt lớn sao?
Hẳn là cô phải lưu lại anh.
Trong lòng Phó Chỉ Lan nhộn nhạo. Nếu cô đã động tâm thì sẽ nguyện tin tưởng điều mình thích.
Cô làm xong công việc hôm nay, rồi đi vào phòng bếp.
Cô tuy rằng không thích nấu cơm, cũng không nấu ra thứ gì ngon nhưng có Băng Diễm giúp đỡ hai người cùng làm nên hẳn cũng không quá khó.
Có đôi khi hành động so với lời nói thì có tác dụng hơn.
Băng Diễm có thể cảm nhận được nhiệt tình của cô. Cô tình nguyện ở cùng một chỗ với anh mà không chỉ tình nguyện dạy anh. Từ buổi sáng mặt mày của cô đã ẩn chứa ý cười dịu dàng, anh tinh tường ý thức được ánh mắt cô nhìn anh khác hẳn hôm qua.
Anh không nhịn được nghĩ rằng, có phải cô đã hơi thích anh?
Ít nhất cô cũng không chán ghét anh, cô nấu cơm với anh. Anh có thể cảm nhân được cô đối với anh tốt hơn!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.