Trương Hiểu Ba nơm nớp lo sợ theo Lý Bố vào thang máy, một lúc lâu, mới phát hiện Lý Bố cứ nhìn chằm chằm mặt cậu, bất giác sờ sờ mặt mình.
Ai ngờ Lý Bố thấy hành động có điểm ấu trĩ này của cậu, lại phụt cười thành tiếng, híp mắt nói với cậu: “Hiểu Ba, đừng sờ nữa, tiếp tục làm hành động đáng yêu như vậy, tôi sẽ không khống chể nổi chính mình đâu.”
“A?” Trương Hiểu Ba hoàn toàn không hiểu hắn có ý gì, chỉ ngốc nghếch xoa xoa gáy. Lý Bố thấy bộ dạng không chút tâm cơ của cậu, trong lòng không khỏi thở dài, chả trách tổng tài để ý người này như vậy, có thể là khí chất sạch sẽ trên người cậu hấp dẫn tổng tài đi.
“Đúng rồi, Trương Hiểu Ba, cậu có biết tại sao tổng tài lại tìm cậu không?” Lý Bố đột nhiên cười nói.
“Không, không biết…” Trương Hiểu Ba lắp ba lắp bắp nói, trong lòng thấp thỏm. Cậu sợ khi vào phòng, Âu Dương Tấn sẽ lạnh lùng nói với cậu, từ hôm nay không cần đến công ty làm nữa, triệt để đuổi cậu. Có điều lại nghĩ đến tiền mình nợ Âu Dương Tấn, hẳn là sẽ không bị đuổi việc, cùng lắm là bị phân cho rửa bồn cầu…
Suy nghĩ trong đầu Trương Hiểu Ba đổi tới đổi lui. Liên tưởng của cậu rất phong phú, nghĩ ra vài công việc nặng Âu Dương Tấn có thể để cậu làm, đột nhiên, ấn tượng lần đầu đến phòng làm việc tổng tài đụng phải đám vệ sĩ kia từ trong đầu nhảy ra, nhất thời sau lưng xoạt cái chảy mồ hôi lạnh. Trời ơi! Âu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-ngoai-hanh-tinh/199568/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.