Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
Gió đêm mang theo từng cơn lạnh lẽo kéo đến khiến Lương Xuyên vô thức rụt cổ lại. Bởi chuyện của Nguyệt Thành mà lần này hắn đi có hơi vội, quên mang cả khăn quàng cổ theo.
Huống hồ,
Thân thể này quả thực hơi yếu ớt một chút.
Chính hắn cũng thừa hiểu nếu không phải Nguyệt Thành cảm ứng được thân phận của mình thì bản thân hắn không thể nào túm cổ cô kéo xuống lầu, tùy ý xử trí. Chẳng qua cô cố ý nhường hắn mà thôi, chứ đánh nhau thật thì vẫn không phải là đối thủ của cô gái đấy.
Nhưng Lương Xuyên cũng có điều bất đắc dĩ riêng. Nếu là một người thường, thân thể không tốt chỉ cần vận động nhiều hơn, có chế độ ăn thích hợp hơn, vân vân... Nhưng hắn lại có vấn đề đặc biệt riêng.
"Cố vấn Lương, quàng cái này lên đi."
Tần Đào đi đến ban công, gỡ khăn quàng cổ của mình quấn quanh cổ Lương Xuyên. Trên chiếc khắn vẫn còn lưu lại cái âm ấm và mùi hương nhàn nhạt của cô gái.
Lương Xuyên nghiêng ngời, nhìn về phía Tần Đào. Lúc này cô nữ cảnh sát hình sự trẻ tuổi đã đỏ cả mặt, vội nói, "Đội trưởng Tôn gọi em, em đi đã."
Cô nữ cảnh sát hình sự rảo bước rời khỏi sân thượng.
"Này, anh hâm mộ cậu đấy." lúc này Ngô Đại Hải mới bu lại, mang theo chua xót nhẹ, nói: "Đấy là bông hoa của đội cảnh sát bọn anh đấy."
"Ừ." Lương Xuyên đáp.
"Thằng nhóc này!" Ngô Đại Hải nhìn bộ dạng thờ ơ của Lương Xuyên, chợt thấy chướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-dia-nguc/1818529/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.