Dịch: Nhóm dịch Địa Ngục
Biên: Lãng Nhân Môn
***
Tôn Kiến Quốc ăn xong bèn đẩy cửa đi vào phòng thẩm vấn. Lương Xuyên đứng lên, gật đầu với Tôn Kiến Quốc, biết điều chuẩn bị rời đi. Nếu là ngày thường, nể mặt Ngô Đại Hải, cộng thêm toàn bộ cảnh sát trong cục đều biết rõ năng lực của Lương Xuyên, chuyện hắn cùng tham gia thẩm vấn sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng lần này trong cục đang có rất nhiều lãnh đạo, ngoài cục còn có không ít phóng viên, cho nên anh vẫn nên giữ nghiêm vài quy định, chuyện tùy cơ ứng biến trong công việc cũng không thể được du di như lúc thường nữa.
"Vất vả cho anh rồi, cố vấn Lương."
"Các anh mới là người vất vả mà."
Lương Xuyên đi ra khỏi phòng thẩm vấn, quay đầu lại nhìn vào bên trong qua bức tường vách kính.
Tôn Kiến Quốc đang hỏi Sài Cương ăn xong chưa, thế nhưng gã căn bản không hề phản ứng.
Tôn Kiến Quốc nổi giận mới quát lên một câu.
Sài Cương như tỉnh mộng, khóc rống lên. Sau đó gã điên cuồng đập đầu mình vào ghế ngồi thẩm vấn khiến trán be bét máu, rồi gào khóc van xin:
"Tôi cầu xin các người, mau xử bắn tôi sớm đi, mau để tôi chết sớm đi. Cầu xin các người, cầu xin các người đấy, để cho tôi chết sớm đi, mau xử bắn tôi sớm đi!!!"
Tôn Kiến Quốc lập tức tiến tới ngăn cản hành vị tự làm hại mình của Sài Cương, đồng thời nhìn về phía camera gọi người tới.
"Tôi không muốn sống nữa, để tôi chết đi. Anh cảnh sát à, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-den-tu-dia-nguc/1818497/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.