Chương trước
Chương sau
Tạ Tinh Diêu ngơ ngác, cảm thấy rất khó tin.

Xưa kia khi đọc hết toàn bộ nguyên tác, từ đầu đến cuối Yến Hàn Lai luôn lạnh nhạt xa cách, chưa bao giờ thất thố, nhưng bây giờ ——

Nàng thậm chí vô thức bắt đầu hoài nghi, người trước mặt này thật sự là Yến Hàn Lai sao?

Đuôi quét qua mang đến cảm giác mềm mại dịu dàng, Tạ Tinh Diêu vô thức muốn né tránh, nhưng tiếng nước xao động lại càng khiến bầu không khí thêm yên tĩnh và mập mờ.

Yến Hàn Lai rõ ràng đang nhíu mày, nhanh chóng thu đuôi hồ ly lại, nhỏ tiếng nói: “Xin lỗi.”

Vì ngâm dưới nước nên giọng của hắn càng khàn hơn.

Thường ngày Tạ Tinh Diêu hay khịa hắn, bây giờ đối diện với người bệnh ngay cả đứng thẳng cũng khó khăn này, hiếm khi giọng điệu của nàng mềm mại: “Không sao đâu. Huynh phát sốt….. bất chợt sốt cao hả?”

“Không sao, bệnh cũ tái phát thôi.”

Yến Hàn Lai trầm giọng nói, hơi nghiến răng nghiến lợi: “Cô đi đi.”

Tạ Tinh Diêu không chút do dự đáp lại: “Ừm.”

Bọn họ xem như gắng gượng tuân theo cốt truyện đi, Yến Hàn Lai vui vẻ thoải mái lâu lắm mà, nên sẽ không đến mức tạch ngay mở đầu đâu.

Hơn nữa, người này không ngốc, nếu thật sự có vấn đề gì lớn, hắn nhất định sẽ không chủ động đuổi nàng đi.

Nàng với Yến Hàn Lai chỉ quen biết sương sương, nếu người ta đã ra lệnh đuổi khách, đương nhiên nàng không có lý do gì để ở lại. Tạ Tinh Diêu giơ tay phải lên bám lên thành bờ, định chống người leo lên, thì bất chợt nghe thấy một tiếng nước khác.

Nhẹ hơn một chút so với tiếng trước, nhưng gần hơn nhiều.

—— Yến Hàn Lai bất thình lình giơ tay lên, dùng lòng bàn tay che hai mắt của nàng lại.

Nước bắn tung tóe khắp nơi, Tạ Tinh Diêu lập tức xù lông: “Huynh làm gì vậy!”

Không có ai trả lời.

Duy nhất đáp lại, là sự run rẩy khó lòng kiềm chế trên đầu ngón tay của đối phương.

Có lẽ hắn khó chịu đến mức không thể nói nên lời, hắn im lặng, hô hấp càng lúc càng nhanh, càng lúc càng nặng nề, trong tầm mắt mờ mịt, hình như có một vật thể, yếu ớt quanh quẩn bên tai.

Tai của Tạ Tinh Diêu hơi ngứa ngáy.

Cảm giác này rất khó chống cự, bởi vì mắt không nhìn thấy nên các giác quan khác trở nên đặc biệt nhạy bén.

Lòng bàn tay của Yến Hàn Lai lạnh như băng, ướt đẫm nước, dọc theo ngón tay rơi xuống cằm nàng; tiếng nước liên tục vang lên bên tai, lặng lẽ hòa quyện với hơi thở, thật lạnh, nhưng cũng hơi nóng.

Cùng lúc đó, nàng nghe được giọng nói của Yến Hàn Lai: “...... Không thể nhìn.”

Không phải “không được”, mà là “không thể”.

Dù là ngay lúc này, ấy vậy mà hắn vẫn giữ nguyên ngạo khí và lòng tự tôn cổ quái, nói rõ từng chữ, ngắt quãng và yếu ớt, nhưng lại chắc nịch không thể chen ngang.

Song, Tạ Tinh Diêu khó chịu nhất với giọng điệu ra lệnh này của hắn.

“Cái gì không thể nhìn?”

Nàng nhẹ nhàng dừng lại: “Chẳng hạn như đuôi của Yến công tử sao?”

Quả nhiên khi nghe xong câu này Yến Hàn Lau lập tức hoảng hốt.

Cảm nhận được sức lực trước mắt giảm bớt, Tạ Tinh Diêu giơ tay lên, gạt tay của hắn ra.

Thế là, ngay tức thì, bốn mắt nhìn nhau.

Sắc mặt Yến Hàn Lai còn tệ hơn so với lúc trước, gần như không còn chút sắc thái khỏe mạnh nào, ánh mắt dữ tợn mù sương, tràn ngập vẻ khó chịu.

Tương tự như một loại cảm xúc được gọi là “xấu hổ”.

Chiếc đuôi phía sau hắn như tỏa ra ánh nắng chiều đỏ trong nước, và trên đỉnh đầu của hắn, hai chiếc tai lông xù trắng như tuyết treo châu trụy đỏ tươi.

Khoảnh khắc bị nàng nhìn thấy, hai lỗ tai nọ run lên một cái.

Hóa ra hắn che mắt nàng là vì muốn giấu đôi tai hồ ly này.

Đây là biện pháp chó cùng rứt chậu ngu xuẩn gì thế, Yến Hàn Lai là con nít à.

Vẻ mặt của Yến Hàn Lai cực hung dữ, một lần nữa giơ tay lên định che mắt nàng, đáng tiếc, lần này lại thất bại.

Bởi vì ngay sau đó, bàn tay trái trắng nõn mảnh khảnh của hắn biến thành móng vuốt hồ ly màu trắng hồng.

—— Trong chớp mắt, chàng trai hoàn toàn hóa thành một con hồ ly trắng muốt, rơi tõm xuống nước.

Trong dạng người, hắn cao lớn, có thể dễ dàng đứng dưới nước; nhưng con hồ ly này bé tí tẹo, cùng lắm chỉ bằng chó mèo, không chút điềm báo nào mà biến đổi như thế, nên hoàn toàn chìm xuống nước.

Nhìn dáng vẻ bất lực kia của Yến Hàn Lai, nói không chừng sẽ chìm xuống đáy đầm.

Tạ Tinh Diêu lau nước trên mặt, khom lưng vớt hắn: “Huynh có sao không?”

Vừa dứt lời thì cảm thấy hối hận, đây rõ ràng là câu hỏi vô nghĩa, rõ ràng tình trạng của Yến Hàn Lai không mảy may liên quan đến hai chữ “không sao”.

May mà hồ ly dễ thấy nên nàng không tốn nhiều công sức thì đã vớt được hắn lên.

Tình trạng của đối phương còn tệ hơn nàng tưởng tượng, hai mắt của hồ ly nhắm chặt, cả người run bần bật, móng vuốt yếu ớt đặt lên mu bàn tay của nàng, đệm thịt chạm vào làn da mịn màng của thiếu nữ, vô thức cọ cọ.

Tạ Tinh Diêu vẫn hơi mông lung: “Yến Hàn Lai?”

Hồ ly không đáp lại, cơ thể giật giật, co lại thành một nhúm tròn tròn, dường như rất lạnh.

Phải rồi, lạnh.

Liên tục run rẩy, mặt mũi tái nhợt, cả người nóng bừng, giống như triệu chứng phát sốt. Tuy rằng tình trạng của Yến Hàn Lai rõ ràng còn nghiêm trọng hơn phát sốt, nhưng suy cho cùng, có lẽ do khí lạnh tích tụ trong cơ thể của hắn.

Tạ Tinh Diêu không có hứng thú với màn kịch cứu rỗi, cũng như lười mong ngóng vào việc làm dịu đi vẻ mặt lạnh lẽo của người ta, mong rằng một ngày nào đó mình có thể cảm hóa được nhân vật phản diện.

Nhưng hiện tại hồ ly đang nằm trong vòng tay nàng, chỉ thuận tay giúp hắn xua tan khí lạnh thôi mà, chút chuyện nhỏ này, không đến mức nàng không giúp được.

Dưới đầm sâu thật sự rất lạnh cho nên nàng lên bờ, lấy một chiếc khăn bông trong túi trữ vật, trùm lên đầu bạch hồ ly.

Móng vuốt của Yến Hàn Lai nhúc nhích, như thể đang gãi ngứa.

Bầu không khí mập mờ không nói rõ được cũng không tả rõ được cuối cùng cũng dần lắng xuống, Tạ Tinh Diêu cúi đầu, trước tiên lau vết máu trên móng vuốt của hồ ly, sau đó lau khô nước trên đầu hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy một con hồ ly thật sự.

Con vật này rất xinh đẹp, hai mắt dài mảnh, đôi má đầy đặn, bộ lông sạch sẽ như tuyết, tuy nhiên Yến Hàn Lai hơi đặc biệt, trên tai và đuôi có những đường vân màu đỏ, cộng thêm màu trắng tinh khôi càng làm tăng thêm vẻ diễm lệ hiếm có.

Con vật nhỏ lông xù này đáng yêu hơn người nọ nhiều, lòng bàn tay nàng cách khăn bông, di chuyển từ lỗ tai của hồ ly cho đến sau ót. Có lẽ Yến Hàn Lai cảm nhận được nguồn sức mạnh này, hắn hơi hé mở mắt ra, đôi tai hơi phe phẩy, vô thức ngẩng đầu lên.

Cũng ngay lúc này, hắn nhìn thấy Tạ Tinh Diêu.

Thần trí mơ hồ rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, đôi đồng tử hổ phách đột nhiên trợn tròn, hồ ly vùng vẫy một chút, đệm thịt vỗ nhẹ vào mu bàn tay nàng, một chút sức lực cũng không có.

Tạ Tinh Diêu nhíu mày: “Đừng nhúc nhích.”

Nàng dừng lại một chút, giống như một sự trả đũa ấu trĩ, cố ý bắt chước giọng điệu của hắn: “Không, được, nhúc, nhích.”

Hồ ly tiếp tục cào vào mu bàn tay của nàng, đệm thịt nhẹ nhàng nhấn xuống làn da của nàng, nhưng thái độ lại rất hung dữ.

“Chuyện này là sao vậy? Trúng độc, bệnh lạ, hay chú thuật?”

Tạ Tinh Diêu nhớ lại thuật pháp trong đầu mấy lần, trong lòng thầm đọc pháp quyết của thuật Ngự Noãn, lòng bàn tay tăng thêm nhiệt độ: “Nhìn dáng vẻ của huynh, vẫn chưa tìm được cách giải quyết hả?”

Mặc dù đối phương là Yến Hàn Lai, nhưng nàng phải thừa nhận rằng, sờ con hồ ly này rất thích.

Ngoại hình của chủng tộc này cực kỳ đẹp đẽ, chỉ cần nhìn hồ ly nheo mắt, phe phẩy tai là đã thấy rất thích thú.

Bộ lông mà nàng chạm vào dài mảnh hơn lông chó mèo, da thịt mềm mại, cứ như chỉ có một lớp mỏng manh, khi nàng sờ nhẹ, dường như có thể cảm nhận được mạch máu ấm áp đang chuyển động.

Hơn nữa chiếc đuôi vừa to vừa mềm, cuộn tròn trong vòng tay nàng như một đám mây ấm áp.

Tạ Tinh Diêu không quên đây là Yến Hàn Lai, động tác đúng đắn thành thành thật thật, thỉnh thoảng hơi dùng chút sức, nhưng không tính là quá đáng.

Tuy nhiên, dù lực đạo của nàng nhẹ, nhưng khi đầu ngón tay chạm vào cổ của hồ ly, đối phương sẽ hơi xù lông một chút, móng vuốt vô thức run rẩy.

Hắn sợ nhột thật đấy.

Tạ Tinh Diêu không kìm được mà mím môi, ngăn tiếng cười sắp bật ra.

Trong khi nàng vui vẻ tột cùng thì con hồ ly trắng nọ hai mắt thâm trầm, không giấu được vẻ bực bội và tức giận vô cùng.

Tâm trạng của Yến Hàn Lai cực kỳ không tốt.

Trong ba đệ tử núi Lăng Tiêu, chỉ có duy nhất Tạ Tinh Diêu đối chọi gay gắt với hắn nhất, bây giờ, hắn không chỉ để lộ nguyên hình trước mặt nàng, mà còn ——

Yến Hàn Lai nghiến răng.

Còn bị nàng ôm.

Hắn muốn phá hủy thứ gì đó, chẳng hạn như dùng dao cắt vào lòng bàn tay mình, giống như hắn đã làm vô số lần. Nhưng trong trạng thái không có chút sức lực nào này, dù rằng muốn đẩy Tạ Tinh Diêu ra, hắn cũng chỉ có thể dùng móng vuốt chạm vào nàng.

Thậm chí nàng còn ngạc nhiên nói: “Đệm chân của huynh mềm thật đấy.”

Điều khiến hắn ngượng ngùng hơn chính là, cơ thể mình đang dần thả lỏng.

Cảm giác được ôm rất kỳ lạ, cách một chiếc khăn mỏng, hồ ly có thể cảm nhận được nhiệt độ trên tay của Tạ Tinh Diêu.

Những nơi vừa được lau có cảm giác mất hết sức và ấm lên, các cơ đang run rẩy dần dần thả lỏng, dường như có một dòng điện nào đó men theo đầu ngón tay của nàng, khi đầu ngón tay hạ xuống, dòng điện cũng đi theo, khiến gân mạch tê dại.

Ấm áp, dễ chịu và mềm mại, khiến người ta không muốn nhúc nhích, không muốn ngọ ngoạy nữa.

Hắn chán ghét cơ thể như vậy nên hung hăng cắn môi dưới, vị máu lan tràn trên đầu lưỡi, cuối cùng Yến Hàn Lai nói: “Thả ta xuống.”

Bất thình lình nghe được giọng của hắn, Tạ Tinh Diêu sửng sốt: “Hả?...... Được.”

Nàng chưa kịp hành động thì quả bóng trắng trong lòng đột nhiên cử động.

Giống như đóa bồ công anh lượn một vòng, hồ ly nhẹ nhàng nhảy lên rồi đáp xuống đất, trong chớp mắt, khôi phục dáng vẻ của thiếu niên lang.

Nhưng mà vị thiếu niên lang tuấn tú này tâm trạng có vẻ không được tốt lắm.

Tạ Tinh Diêu cảm nhận được lệ khí như gió thổi mưa giông trước cơn bão, theo phản xạ nàng lùi lại một bước.

Phía sau nàng là một cây trúc thẳng tắp đẹp đẽ, khi lưng chạm vào thân trúc, con dao do yêu khí của Yến Hàn Lai ngưng tụ thành cũng hướng về phía nàng.

Rõ ràng hắn đang nổi giận, lông đỏ trên lỗ tai như sắp nhỏ máu, hai mắt đỏ ngầu, có thể nhìn thấy sát khí điên cuồng và sự bướng bỉnh trong đôi mắt ấy.

Cái bóng của chàng trai cao gầy âm trầm đen kịt, Tạ Tinh Diêu mạnh dạn thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt hắn: “Ta đang giúp huynh.”

Yến Hàn Lai vẫn chưa khôi phục hoàn toàn sức lực, âm cuối hơi run: “Ta bảo cô đi.”

Tạ Tinh Diêu không hề rơi xuống thế hạ phong: “Là do huynh biến thành hồ ly rơi xuống nước trước, nếu ta không vớt huynh lên, huynh cứ ở dưới đó uống nước đi.”

“Cho dù ta chết đuối thì cũng không phải chuyện của Tạ cô nương.”

Khi nói chuyện, hắn nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng đầy mỉa mai: “Chẳng phải cô luôn cảm thấy lai lịch của ta không rõ ràng, không muốn dính líu gì tới ta sao?”

Tạ Tinh Diêu muốn nói huynh khùng à, cho dù nàng không thích một người thì cũng chưa đến mức thấy chết không cứu.

Tuân theo đức tính tốt của người con tổ quốc, nàng cố gắng kìm nén những lời này, bắt chước vẻ mặt của Yến Hàn Lai, mỉm cười khiêu khích: “Ta cứ muốn dính líu chút ít với Yến công tử đấy, huynh quản được à?”

Muốn dính líu chút ít với hắn.

Đương nhiên Yến Hàn Lai không ngờ da mặt của nàng dày như vậy, nghe xong hắn ngơ ngác, giật mình sửng sốt.

“Về phần chuyện sau đó, ta thấy huynh luôn run bần bật, nên ta chỉ muốn lau khô huynh thôi mà.”

Tạ Tinh Diêu thấy hắn kinh ngạc nên nàng hất cằm lên, càng tự tin hơn: “Trải qua sự chăm sóc của ta, chẳng phải hiện tại Yến công tử thoải mái hơn rồi sao?”

Ánh mắt của Yến Hàn Lai khẽ động, giọng càng khàn hơn: “Chăm sóc? Một cái thuật Ngự Noãn, có thể khiến cô ——”

Không rõ nghĩ đến điều gì, ám sắc trong mắt hắn càng đậm hơn, hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, không nói gì nữa.

Tuy dáng vẻ vẫn hung dữ, nhưng chẳng hiểu sao lại xen lẫn một chút xấu hổ kỳ lạ, kết hợp với đôi tai đỏ ửng của hắn, chẳng hiểu sao Tạ Tinh Diêu lại cảm thấy bối rối.

Nàng kiên trì đáp: “Sao không phải là chăm sóc. Hồ ly bé như vậy, ta ôm một cái thì ——”

Nói đến đây, nàng hậu tri hậu giác dừng lại.

Chờ đã.

Không đúng lắm.

Nàng vốn quen ôm chó ôm mèo, cho nên khi nhìn thấy mấy bé lông xù thì liền không kìm lòng được mà chạm vào chúng, nhưng dù hồ ly đáng yêu đến đâu thì nó cũng là Yến Hàn Lai.

Dưới góc nhìn của nàng, đó chẳng qua chỉ là một vật nhỏ đáng yêu yếu đuối, nhưng đối với Yến Hàn Lai, vừa rồi hắn thật sự bị nàng ôm trọn.

Hơn nữa còn bị sờ từ đầu đến đuôi.

Ý nghĩ này giống như một đốm lửa, vừa nghĩ đến liền nhanh chóng lan tràn, đốt cháy lỗ tai, lan tỏa sức nóng vô tận.

Tạ Tinh Diêu lắc đầu một cái, càng nghĩ mặt càng nóng lên.

Thảo nào Yến Hàn Lai lại xấu hổ như thế, với lòng tự ái của hắn, không dùng con dao kia đâm vào cổ của nàng, đã là tận tình tận nghĩa.

Bầu không khí thật sự rất lúng túng, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ tiếng gió thổi.

Nàng không nói gì, hết sờ mũi rồi lại sờ tai.

Tạ Tinh Diêu quyết định đánh trống lảng: “Ờ thì…… Huynh đỡ hơn chút nào chưa?”

Yến Hàn Lai không nói nên lời, ánh mắt nặng trĩu.

Tạ Tinh Diêu liều mạng đấu tranh: “Hay là bỏ dao xuống trước nhé? Thứ này nguy hiểm lắm, cầm như thế này không ổn lắm đâu.”

Vẻ mặt của Yến Hàn Lai lạnh như băng, đôi mắt hổ phách như dòng nước trong vắt, mặt nước gợn sóng, lộ ra tảng đá màu nâu sẫm bên dưới.

Tạ Tinh Diêu vò mẻ chẳng sợ nứt: “Nam tử hán đại trượng phu, bị ôm một cái thì có sao? Ta, ta, đây là lần đầu tiên ta ôm người ta đấy!”

Câu này mặt dạn mày dày, sau khi nghe xong quả nhiên đối phương nhíu mày, nhếch môi cười nhạt, giọng điệu mỉa mai: “Vậy ta phải xin lỗi Tạ cô nương rồi, xin lỗi vì đã vấy bẩn sự trong sạch của cô?”

Giọng điệu của hắn không thăng không trầm, lạnh như lưỡi dao, thời thời khắc khắc tỏa ra hàn quang lạnh buốt.

Nếu lúc này nhượng bộ, không biết sẽ bị hắn xử lý thế nào, lòng Tạ Tinh Diêu bồn chồn, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Người ta nói nam nữ thụ thụ bất thân, ta không màng hậu quả xuống nước cứu người, nhưng Yến công tử lại cứ canh cánh trong lòng, nhăn nhăn nhó nhó như vậy sao?”

Nói xong câu này, nàng lặng lẽ cho mình một trăm điểm.

Yến Hàn Lai thoạt nhìn lạnh nhạt độc miệng, theo thiết lập của tiểu thuyết, thật ra hắn rất ít khi giao thiệp với mọi người.

Hắn quen nói chuyện thẳng thắn mỉa mai, nói trắng ra chính là một con nhím thiếu kinh nghiệm sống. Muốn đối phó với kiểu người này, chỉ cần khiến hắn vướng vào logic của mình, chắc chắn hắn sẽ bối rối.

Quả nhiên, sau khi nghe nàng xà lơ, lệ khí đáng sợ quanh người Yến Hàn Lai quả thật đã nhạt bớt.

Tạ Tinh Diêu thừa thắng xông lên: “Thế mà huynh còn chĩa dao vào mặt của ân nhân cứu mạng.”

Yến Hàn Lai lùi lại một bước, tay trái cầm dao hạ xuống.

Hắn rất không kiên nhẫn, con dao nhỏ trong tay đột nhiên hóa thành một làn khói đen, biến mất trong chớp mắt: “Ta không có nhăn nhó ra vẻ.”

Tạ Tinh Diêu: “Huynh nói chuyện vẫn rất hung dữ!”

Yến Hàn Lai quay mặt sang một bên, khẽ mím môi.

Hắn không có cách nào để bắt bí nàng.

Nước trong đầm sâu khiến nàng rét lạnh, sắc mặt cũng tái nhợt, toàn thân không có chút sức lực nào, thốt ra những lời này bằng vẻ nhe nanh múa vuốt, nhưng âm điệu kết thúc lại cực kỳ mềm mại, mang theo chút ấm ức, nghe như tiếng vuốt mèo cào.

Vuốt mèo nhẹ nhàng lướt qua, sau đó là một khoảng lặng.

Tạ Tinh Diêu không hiểu được thái độ của đối phương, nàng lén lút nhìn sườn gương mặt gắng gượng của thiếu niên.

Trong lòng Yến Hàn Lai phiền muộn, không biết nên trả lời thế nào nên vội vàng liếc nàng một cái.

Nước đọng trên người hắn phần lớn đã được hong khô, nhưng Tạ Tinh Diêu vẫn còn ướt sũng.

Sau cơn mưa xuân, nơi nơi mát mẻ, gió lùa đến từng ngóc ngách, hơi nước ngưng tụ thành sương mù, đầm sâu vốn lạnh nay lại càng lạnh hơn.

Nàng mặc một chiếc váy dài màu đỏ thẫm, lụa mỏng thấm nước, nặng trĩu dính vào làn da; giọt nước nhỏ xuống theo đuôi tóc, mái tóc đen rũ xuống, hệt như sương sớm dày đặc ướt sũng.

Sắc mặt nàng trắng bệch, nhưng đôi tai và gò má lại rất đỏ, chắc là bị khí lạnh xâm nhập vào cơ thể.

Cả người ướt đẫm, Tạ Tinh Diêu vô thức cảm thấy rét lạnh, nàng hà hơi vào lòng bàn tay, khi ngẩng đầu lên thì trông thấy Yến Hàn Lai đang tiến lại gần mình một bước.

Nàng bày ra tư thế phòng bị theo phản xạ.

Mỉa mai, bỡn cợt, chú thuật, con dao, tất cả những ý tưởng trong đầu nàng đều không xuất hiện. Yến Hàn Lai đứng trước mặt nàng với vẻ mặt vô cảm, hắn đột ngột giơ tay trái lên.

Hắn không niệm pháp quyết, bàn tay cũng không chạm vào người nàng, mà chỉ dừng lại ở khoảng không rất gần nàng, khiến Tạ Tinh Diêu cảm nhận được hơi ấm thoải mái ấm áp.

Thiên tài chú thuật sử dụng pháp quyết Ngự Noãn, quả nhiên không cần tiếp xúc trực tiếp.

Hơi nước ẩm ướt vốn quấn quanh người như rắn, dưới hơi ấm lan tỏa, cảm xúc khó chịu này ngay lập tức bị xua tan.

Đầu tiên là làn da, tiếp đó là kinh mạch huyết dịch, lục phủ ngũ tạng, tứ chi, xương cốt, cả người được bao bọc bởi hơi ấm, nàng chớp mắt mấy cái, hơi không nỡ dừng lại.

Tạ Tinh Diêu mau chóng xua tan suy nghĩ này ra khỏi đầu, dừng lại một chút rồi khẽ nói:

“Cảm ơn.”

“Cảm ơn.”

Tạ Tinh Diêu: ……?

Hai giọng nói hoàn toàn khác nhau vang lên cùng một lúc, nàng gần như tưởng rằng mình nghe nhầm, nên nhanh chóng ngẩng đầu lên, Yến Hàn Lai tránh né ánh mắt của nàng.

Yến Hàn Lai, hắn thật sự cảm ơn nàng.

Chẳng phải hắn luôn tự cho mình là trung tâm, cáu kính xấu tính cực kỳ sao?

Sở dĩ hắn nói cảm ơn, hiển nhiên là cảm ơn vụ cứu khỏi đầm nước kia. Tạ Tinh Diêu không phải người gây sự vô lý, mặc dù trong lòng cảm thấy mất tự nhiên, nhưng vẫn nhỏ tiếng nói ra.

Yến Hàn Lai đã lùi lại một bước rồi, nếu nàng giả vờ im lặng không nói gì thì không khỏi quá kỳ cục.

“Xin lỗi.”

“Xin lỗi.”

Hai giọng nói lại đồng loạt vang lên, đều khô khốc và ngập ngừng như nhau.

Tạ Tinh Diêu buộc miệng nói: “Tại sao huynh lại xin —— ”

À, người này vừa cầm dao hù nàng, chắc là vì thế.

Yến Hàn Lai cũng nhíu mày.

Hắn vốn cho rằng mình hiểu tính tình của Tạ Tinh Diêu, bà hoàng lanh miệng, sẽ không bao giờ chịu thiệt thòi, dù thế nào cũng sẽ không nhún nhường xin lỗi.

Nghĩ mãi mà vẫn không hiểu.

Cũng vào lúc này, thiếu nữ trước mặt chớp chớp mắt, hàng mi dài uyển chuyển như cánh quạ, nhẹ nhàng mỉm cười.

“Lúc đó ta thật sự không nghĩ quá nhiều, chỉ muốn cứu huynh mà thôi, cho nên mới mạo phạm.”

Tạ Tinh Diêu ho nhẹ một chút, giọng điệu nghiêm túc: “Yến công tử, ta có một thắc mắc nhỏ, liệu có thể hỏi huynh hay không?”

Có lẽ nàng không phải loại người máu lạnh, nếu nàng thật sự như thế thì sao có thể nói nhiều lời thừa thãi với đám oán linh ở phế tích của nhà họ Bạch, chỉ vì muốn siêu độ bọn họ.

Sắc mặt của Yến Hàn Lai dịu lại đôi chút, tiếp tục giúp nàng hong khô y phục: “Nói.”

“Ờ thì,” Tạ Tinh Diêu hạ giọng, tò mò chớp mắt vài cái: “Vừa rồi huynh… bị bệnh hả?”

Yến Hàn Lai đáp lại một cách qua loa: “Xem như.”

Đây hoàn toàn không phải một câu trả lời đàng hoàng.

Hắn chỉnh sửa lại y phục lộn xộn, nghe Tạ Tinh Diêu không chút do dự nói: “Nếu huynh không muốn nói, vậy ta đổi câu hỏi khác.”

Người này có một ưu điểm, đó là không tọc mạch đào sâu bí mật của người khác.

Vẻ mặt của thiếu niên dịu đi một chút. Nàng im lặng một lát sau đó nhẹ nhàng nói: “Ờ thì, Yến công tử, tay nghề vuốt ve của ta thế nào? Ngày xưa khi ở nhà ta thường nựng chó nựng mèo…… Chỉ tiếc, chúng không thể nào nói cho ta biết cảm nhận của chúng.”

Yến Hàn Lai: ……

Yến Hàn Lai âm trầm nhìn nàng, một lúc lâu không nói gì.

Con hồ ly này im miệng chẳng nói chẳng rằng, nàng không nhận được đáp án mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, đang định lên tiếng thì bất chợt trợn to hai mắt.

Tạ Tinh Diêu: “Nóng nóng nóng nóng nóng —— Yến Hàn Lai, huynh lợi dụng việc công để trả thù riêng.”

*

Tên nhãi Yến Hàn Lai này mưu mô xấu xa, cố tình tăng nhiệt độ khi sử dụng thuật Ngự Noãn, khiến nàng nóng đến mức giật nảy người.

May mà hắn có chừng có mực, chỉ tăng nhiệt độ trong chốc lát, nhiệt độ ở trong phạm vi có thể chấp nhận được, Tạ Tinh Diêu kêu la dữ dội, nhưng thật ra không hề bị tổn thương chút xíu nào, nàng chỉ muốn hù dọa hắn chút thôi.

Chú thuật của Yến Hàn Lai giỏi hơn nàng rất nhiều, không tốn nhiều thời gian, nước đọng trên y phục của nàng đã khô hết. Khi hai người cùng nhau xuống núi thì mặt trời đã sắp lặn.

Chạng vạng, vừa đúng giờ ăn tối.

Nguyệt Phạn và Ôn Bạc Tuyết chờ trong phòng rất lâu, khi thấy hai người trở về, bọn họ đều vui vẻ, cả nhóm tập hợp, quyết định đến tửu lâu lớn nhất trấn Liên Hỉ.

Khi đến tửu lâu, ngẩng đầu nhìn lên trời thì vầng thái dương đã lặn từ lâu.

“Các vị nhất định là các tiểu đạo trưởng của núi Lăng Tiêu.”

Đầy tớ đứng ở cửa có đôi mắt tinh tường, vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức cười toe toét: “Ta nhớ rằng các tiểu đạo trưởng đã đặt phòng riêng —— Mời đi theo ta.”

Nguyệt Phạn lặng lẽ truyền âm nhập mật: “Nhân viên phục vụ thời xưa có thái độ tốt vậy hả?”

“Đây là tửu lâu nổi tiếng mà, nếu ở thế kỷ 21 thì tương đương với nhà hàng hàng đầu đấy.”

Tạ Tinh Diêu kiên nhẫn trả lời: “Hơn nữa chúng ta đã xử lý yêu ma quỷ quái nhà họ Giang, cứu được rất nhiều người vô tội, danh tiếng không tồi —— Khi đặt phòng riêng cần xác minh danh tính, bà chủ nghe tên của tôi nên đã lập tức dành phòng riêng tốt nhất cho chúng ta.”

Là đãi ngộ của khách VIP trong truyền thuyết, hóa ra hàng yêu trừ ma cũng có ích lợi.

Nguyệt Phạn gật đầu, trầm tư suy nghĩ.

Tửu lâu không lớn, nhưng rất sang trọng tao nhã.

Bọn họ theo tên đầy tớ đi trên hành lang dài, hai bên là tường cao bằng gỗ lim, bốn phía là những cây cột chạm khắc mây trời uốn lượn, ánh nến nhẹ nhàng lắc lư tạo thành những gợn sóng.

Mùi rượu từ bốn phương tám hướng tụ lại, bên tai văng vẳng tiếng sênh ca vũ nhạc chẳng rõ đến từ đâu, thỉnh thoảng có gió đêm thổi qua, vén tấm rèm che màu đỏ sẫm hai bên lên, ánh sáng và bóng tối đan xen, trông cực kỳ lộng lẫy.

Phòng riêng của bọn họ nằm ở nơi cao nhất tửu lâu. Khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Tạ Tinh Diêu cảm thấy hai mắt của Nguyệt Phạn và Ôn Bạc Tuyết phát sáng.

“Nói thật,” Nguyệt Phạn cố gắng duy trì phong thái thánh nữ: “Đây là nhà hàng sang trọng nhất mà tôi từng ăn đấy.”

Là một diễn viên nhỏ bé theo đuổi ước mơ trong showbiz, Ôn Bạc Tuyết từng thấy nhiều sự kiện xã giao, lúc này sự chú ý của y đều tập trung hết lên đống điểm tâm trên bàn, đôi mắt vẫn tỏa sáng: “Đói…… Ăn……”

Tên đầy tớ cười nói: “Mời các đạo trưởng ngồi. Thức ăn sẽ lần lượt được mang lên, hay là bây giờ các vị ăn chút điểm tâm cho dịu bụng trước đi.”

Tạ Tinh Diêu lễ phép gật đầu: “Đa tạ.”

“Không, là ta cảm ơn các vị mới phải.”

Tên đầy tớ là một thiếu niên khoảng mười tám mười chín tuổi, cậu ta cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng sáng: “Trong số những người bị bắt vào Giang phủ có huynh trưởng sống nương tựa lẫn nhau của ta. Huynh ấy nói, yêu ma trong Giang phủ giết vô số người, thích dùng máu thịt người sống để gia tăng tu vi, nếu không có các vị đạo trưởng, e rằng cả đời này ta cũng không thể gặp lại huynh ấy.”

Ôn Bạc Tuyết xấu hổ, tai đỏ bừng không nói được lời nào.

Nguyệt Phạn vốn là người hào sảng, vậy mà bây giờ lại vô cùng lúng túng, giơ tay sờ gáy: “Không, không, đó là trách nhiệm của bọn ta mà. Ừm…… chỉ là tiện tay thôi.”

Tên đầy tớ mỉm cười cảm ơn rồi nhanh chóng rời khỏi phòng riêng để chuẩn bị bữa tối. Tạ Tinh Diêu tìm một chỗ rồi tùy ý ngồi xuống, vì nghiêng người nên khi ngẩng đầu lên thì có thể nhìn thấy phố dài bên ngoài cửa sổ.

Trước đây nàng luôn thấp tha thấp thỏm nên không có tâm trạng thưởng thức cảnh tượng không biên giới này, bây giờ ngắm nhìn, ban đêm thời xưa còn tưng bừng náo nhiệt hơn cả trong phim điện ảnh và truyền hình.

Bóng đêm như phủ khắp mọi nói, lặng lẽ nơi nào cũng có, con phố dài trông như một vòng cung dài thấm đẫm nước mực.

Đèn đường sáng rực, chiếu sáng các căn nhà san sát nhau, cũng chiếu sáng các tiểu thương liên tục hò hét, và cả những đứa bé đang chơi rượt đuổi, cả con phố đông như nêm cối.

Giới tu chân chân thật không gì sánh bằng, lúc này đây cực kỳ gần gũi, đang rộng mở trước mắt nàng.

“Thật đẹp.”

Nguyệt Phạn tiến tới gần, chân thành cảm thán: “So với game MMORPG (*) thì chân thật hơn rất nhiều.”

(*) MMORPG (Massively Multiplayer Online Role-Playing Game): hay còn gọi là game nhập vai, là sự kết hợp giữa các trò chơi trực tuyến nhiều người chơi, trong đó người chơi sẽ tương tác với nhau trong một thế giới ảo.

Tạ Tinh Diêu mỉm cười: “Đây là hiện thực mà, chúng ta đang ở giới tu chân.”

Nguyệt Phạn hất cằm: “Nếu có thêm vài anh chàng đẹp trai nữa thì tốt rồi, sư tôn thanh lãnh, sư huynh bá đạo, sư đệ bệnh kiều, game otome (*) cổ phong hot nhất ngay tức thì —— Tại sao lúc đó tôi lại chơi 《KartRider Rush+》mà không phải 《Cẩm nang nuôi cá của Hợp Hoan Tông》chứ? Nghe nói game đó có thể cưa đổ bất cứ ai mà mình muốn cưa, còn có thể ứm ừm ưm nữa á.”

(*) Game otome: là một thể loại video game dựa theo cốt truyện với mục tiêu hướng tới một thị trường dành cho nữ giới.

Hai cô gái đang trò chuyện nho nhỏ, Ôn Bạc Tuyết nhìn Yến Hàn Lai bên cạnh: “Yến công tử…… hình như tâm trạng của huynh không tốt lắm nhỉ?”

Yến Hàn Lai nhếch môi, nhưng trong mắt không hề có ý cười: “Không có gì. Chỉ là hôm nay ta đến sau núi của y quán, gặp phải một con mèo quậy phá.”

Tạ Tinh Diêu đang vui vẻ thảo luận Cẩm nang nuôi cá của hải vương Hợp Hoan Tông, tuy rằng không có ý định nghe hai người nói chuyện, nhưng vẫn loáng thoáng nghe được chút ít, nàng mím môi ngừng nói, nhanh chóng liếc hắn.

“Mèo?”

Làm sao Ôn Bạc Tuyết hiểu được ý nghĩa sâu xa trong đó, y tò mò hỏi: “Yến công tử không thích mèo sao?”

“Cũng không hẳn.”

Yến Hàn Lai có một đôi mắt phượng dài hẹp, bây giờ hơi cong lên, cười mà như không cười, gương mặt vốn đẹp đẽ tinh xảo thế nhưng lại nhuốm vẻ giá lạnh, tạo nên cảm giác xa cách mọi vật mọi người: “Con mèo kia luôn đi theo sau ta, quấy nhiễu thanh tịnh.”

Tạ Tinh Diêu hung tợn cắn một miếng điểm tâm.

Từ đầu đến cuối phía sau núi không hề có mèo xuất hiện, Yến Hàn Lai nào có trách móc mèo nhỏ, rõ ràng là đang nói bóng nói gió, móc mỉa châm chọc nàng.

“Mèo?”

Ôn Bạc Tuyết chợt hiểu ra, mỉm cười nhã nhặn: “Yến công tử, huynh không hiểu rồi. Động vật trên núi luôn sợ người, mèo hoang cực kỳ nhát gan, nếu gặp người đi ngang qua, chúng thường sẽ bỏ chạy không ngoảnh đầu lại. Con mèo kia đi theo huynh, chắc hẳn nó rất thích huynh, muốn gần gũi với huynh đấy.”

Yến Hàn Lai uống trà bị sặc, hắn nhíu mày ho nhẹ vài tiếng.

Tạ Tinh Diêu lập tức xù lông: “Ai, ai thích hắn chứ?”

Nàng vô thức thốt ra, khi nhìn thấy ánh mắt hoang mang của Ôn Bạc Tuyết, nàng nghiêm túc tiếp lời: “Có lẽ con mèo kia tình cờ cùng đường với hắn, hoặc là lâu quá không gặp người lạ nên mới nhất thời cảm thấy mới lạ —— Khi muội ở trên núi, muội cũng trông thấy một con hồ ly rất dính người.”

Bốn phía tĩnh lặng trong chốc lát, Yến Hàn Lai vô cảm ngước mắt lên, ánh mắt giao với ánh mắt của nàng giữa không trung.

Tạ Tinh Diêu khiêu khích nhướng mày.

Nàng không phải kiểu người ngậm bồ hòn làm ngọt, nếu Yến Hàn Lai kiếm chuyện trước, vậy nàng sẽ không ngần ngại phản công: “Hồ ly trắng, đuôi có hoa văn màu đỏ, chắc bị cảm lạnh nên không ngừng rúc vào lòng muội.”

“Hồ ly?”

Trong mắt Nguyệt Phạn tràn ngập vẻ hâm mộ: “Ta chưa bao giờ thấy hồ ly thật. Nó trông như thế nào, có đáng yêu không, ôm thích không?”

Sắc mặt của Yến Hàn Lai không tốt lắm, cực kỳ không kìm lòng được mà quay mặt đi, đột nhiên uống một ngụm trà lớn.

“Nó to thế này này, rất đáng yêu, hơn nữa ——”

“Tạ cô nương.”

Tạ Tinh Diêu còn chưa nói hết câu thì bất thình lình bị ngắt ngang, nàng vừa nâng mắt lên thì trông thấy Yến Hàn Lai cười mà như không cười nhìn chằm chằm vào mình.

Chàng trai dừng lại một lát rồi nói với giọng điệu lười biếng bình tĩnh: “Mâm Bát Cẩm Sum Họp này đều là những món ngon của địa phương, đừng nên chỉ lo nói chuyện mà quên ăn, nếu không thức ăn sẽ nguội và mất vị đấy.”

Đây là ngụ ý bảo nàng đừng nói nữa, đối với Yến Hàn Lai mà nói, đây chính là một loại thỏa hiệp và chịu thua.

Tạ Tinh Diêu vui vẻ hài lòng cong môi cười với hắn: “Đa tạ Yến công tử.”

Nguyệt Phạn hào hứng phá rối: “Khoan khoan, con hồ ly đó đâu rồi?”

“Muội ôm nó, sau đó nó chạy mất, cảm giác như ôm chó mèo ấy, không có gì đặc biệt cả.”

Hiện tại Yến Hàn Lai đã thỏa hiệp nên nàng đại phát thiện tâm, nhanh chóng bỏ qua chủ đề này, gắp một miếng thịt vào bát của Nguyệt Phạn: “Nào, ăn thử cái này trước đi.”

Trong khi họ đang trò chuyện, các món ăn lần lượt được dọn ra.

Tạ Tinh Diêu là người có nguyên tắc, sẽ không dễ dàng không nể mặt mũi, vạch trần gốc gác của người khác, dù biết Yến Hàn Lai nói thế để bảo nàng im miệng, nhưng nàng vẫn làm theo lời hắn, giơ đũa gắp một chút Bát Cẩm Sum Họp.

Đây là một mâm món hầm, dùng thịt bò làm nguyên liệu chính, tuyết liên tử, cỏ Trầm Kha, quả Đăng Lung làm các loại nguyên liệu phụ, đều là những nguyên liệu đắt đỏ xa xỉ, hơn nữa quy trình chế biến phức tạp, nên đương nhiên trở thành món ăn thương hiệu của địa phương.

Nàng trộn với một ít cơm rồi cho vào miệng.

Món hầm có nước súp đậm đà, nước súp đậm vị bao phủ hoàn toàn thịt bò và các món ăn kèm, đồng thời ngấm vào cơm.

Thịt bò được hầm cực kỳ mềm, bởi vì là động vật được nuôi bằng linh khí nên chất thịt tuyệt vời, hạt cơm tròn vo căng mọng, khi cắn vào có nước súp tràn ra, có mùi thơm của thịt và các món ăn kèm chua mặn cay nhẹ.

Nếu một người suốt ngày ăn uống tiệc tùng, vậy khuôn mặt của người nọ ra sao?

—— Chính là luôn mỉm cười không dừng lại được.

Tạ Tinh Diêu thấp thỏm nhiều ngày như thế, cách đây không lâu còn trải qua một trận chiến sinh tử, cho đến giờ phút này, cuối cùng trái tim cũng được cảm giác hạnh phúc vây quanh.

Kết hợp với nước súp này, nàng có thể ăn hết năm bát cơm lớn.

Yến Hàn Lai thấy mặt mày của nàng vui vẻ vì đồ ăn, hắn không giấu được vẻ ghét bỏ trong mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.

Chê thì sao, nàng cũng không ăn để người ta xem, nàng vẫn cứ hít hà như gió bão đấy.

“Lúc ta xuống núi Lăng Tiêu, cũng từng gặp vài con hồ ly.”

Ôn Bạc Tuyết ăn một miếng thịt, quanh đi quẩn lại, cuối cùng vẫn vòng về chủ đề cũ: “Bọn nó ở trong một tiệm linh thú dưới chân núi, ta sờ thử, quả thật rất thích.”

Linh thú.

Linh thú hồ ly và Yến Hàn Lai đều thuộc tộc hồ ly, nhưng thân phận lại rất khác biệt.

Tuy linh thú có trí tuệ, nhưng chúng không thể hóa thành người, trí thông minh cũng kém xa con người, cho nên được xếp vào loại “thú”; Yến Hàn Lai thuộc loài linh hồ, bẩm sinh có thức hải, có thể tùy ý hóa thành hình người, cho nên được gọi là “yêu”.

“Thật sao?”

Nguyệt Phạn cảm thấy hứng thú: “Có phải bé hồ ly vừa mềm mại vừa ấm áp, trông giống một quả bóng lông trắng như tuyết không? Lúc huynh sờ nó, nó có vẫy đuôi không?”

Tạ Tinh Diêu cẩn thận nhớ lại, đúng là rất ấm rất mềm, lúc Yến Hàn Lai vẫy đuôi ——

Nghĩ đến đây nàng không khỏi phụt cười, ánh mắt lặng lẽ di chuyển, thoáng nhìn Yến Hàn Lai.

Lỗ tai của hắn hơi đỏ lên một cách rõ rệt, ánh mắt vẫn rất hung dữ, mang theo một chút hàm ý cảnh cáo.

Tiếng cười không rõ ý vị của nàng khiến Yến Hàn Lai cảm thấy buồn phiền. Hắn truyền âm nhập mật, dùng giọng điệu mỉa mai mà chỉ có hai người nghe được: “Tạ cô nương vui quá nhỉ?”

Tạ Tinh Diêu không hề chần chờ đáp lại, càng thêm vui vẻ: “Vui lắm, dù sao nó cũng dễ thương mà.”

Thấy tai của đối phương vì tức giận mà càng đỏ hơn, nàng nhướng mày giả vờ vô tội: “Ta đang nghĩ đến cửa hàng linh thú dưới chân núi kia, mấy con chó mèo vịt ngỗng trong đó đều rất ngoan —— Huynh tưởng ta đang nghĩ gì?”

Xem ra ván này nàng lại thắng, nhất định Yến Hàn Lai không thể phản bác được, rơi xuống thế hạ phong.

Tạ Tinh Diêu mím môi cười, tựa vào lưng ghế, âm cuối hơi lên cao: “Tưởng ta nghĩ về huynh hả?”

Giọng nói của nàng trong veo rõ ràng, mang theo vẻ ngây thơ và lảnh lót chỉ có ở thiếu nữ, khi kèm theo tiếng cười, âm cuối như một chiếc đuôi nhếch lên.

Ánh mắt của Yến Hàn Lai lạnh lùng, dời mắt khỏi người nàng.

“Chúng hơi bài xích, không muốn cho ta sờ.”

Bên kia Ôn Bạc vẫn đang nói dông nói dài: “Chủ tiệm nói, hồ ly không thích gần gũi con người, nếu muốn chạm vào nó thì phải từ từ tạo dựng lòng tin.”

Công nên thì rút lui, Tạ Tinh Diêu không nói thêm gì nữa mà chỉ tiếp tục ăn, nghe y bùi ngùi nói thêm: “Nếu một con hồ ly cam tâm tình nguyện để một người vuốt ve, chứng tỏ nó tin tưởng hết lòng và rất thích người đó.”

Miếng cơm nghẹn lại trong cổ họng của Tạ Tinh Diêu.

Yến Hàn Lai muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, hắn bực bội cụp mi xuống.

“Khó vậy sao?”

Nguyệt Phạn liếc nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ: “Con hồ ly sau núi kia chủ động gần gũi muội, chắc chắn nó thích muội lắm đấy.”

Nghe bọn họ buôn chuyện một lát, ai ngờ nhân vật chính trong câu chuyện lại đột nhiên bẻ lái sang mình.

Tạ Tinh Diêu không muốn bẽ mặt, thế là nàng lập tức lắc đầu nguầy nguậy: “Làm gì có chuyện đó, chỉ là trùng hợp thôi, lúc đó nó lạnh cho nên muội ôm chút thôi mà.”

Nguyệt Phạn cười đến híp mắt lại, nàng ấy lười biếng tựa người vào lưng ghế, trên gương mặt xinh đẹp bẩm sinh là vẻ mị hoặc khiến người ta không thể rời mắt: “Sao câu này của muội nghe giống mấy nhỏ trap girl thế nhỉ? Ôm đã đời rồi không chịu trách nhiệm, nếu bé hồ ly nghe thấy, chắc nó đau lòng lắm đấy.”

Sai lầm, sai lầm lớn.

Ban đầu nàng và Yến Hàn Lai đào hố cho nhau, nhưng ai ngờ, bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình rập đằng sau, đào một hồi, ấy thế mà hai người cùng rơi xuống một cái hố lớn hơn.

Tạ Tịnh Diêu lặng thinh, âm thầm ai oán.

Đau lòng gì mà đau lòng, hắn chỉ muốn đoạn tuyệt với nàng thì có.

Ôn Bạc Tuyết, người thành thật nhất phòng, thành thật phổ cập khoa học: “Thật ra hồ ly rất xem trọng điều này. Ta nghe nói hồ ly hoang dã sẽ không dễ dàng cho phép người khác chạm vào, chỉ có người mà chúng tin tưởng hết lòng hết dạ mới có tư cách chạm vào lông của chúng.”

Tạ Tinh Diêu cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, đũa gỗ trong tay nhè nhẹ run rẩy.

Thảo nào khi bị nàng ôm, Yến Hàn Lai lại có phản ứng lớn như vậy.

Người không biết không có tội, hơn nữa tình huống lúc ấy đặc biệt, nàng nóng lòng muốn cứu người mà.

Cho nên nàng nhất định không được hoảng sợ.

Nguyệt Phạn chợt hiểu ra: “Từ lâu ta đã nghe nói thuần hóa linh thú rất khó, rất khắt khe. Theo lời của huynh, nếu tự tiện vuốt ve lông của hồ ly hoang dã thế thì chẳng phải giống như mấy cô hái hoa tặc khiếm nhã sao?”

Nói xong nàng ấy quay đầu lại, vỗ vai Tạ Tinh Diêu: “Muội thì không tính, vì hồ ly tự tìm tới muội mà, hai đứa tình đầu ý hợp —— Nó không ngừng rúc vào lòng muội, nên chắc thích dữ lắm.”

Tạ Tinh Diêu: ……

Tình đầu ý hợp, bạo kích trong bạo kích. Lúc này cả hai người đều im lặng, nàng thậm chí không dám ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của Yến Hàn Lai.

Ôn Bạc Tuyết hơi ảo não, lông mày tuấn tú nhíu lại: “Bé hồ ly vừa ý Tạ sư muội, Yến công tử thì được bé mèo yêu thích, nhưng ta thì không, từ nhỏ đến lớn ta luôn bị động vật ghét bỏ.”

Tạ Tinh Diêu: ……

Không có mèo gì hết, đừng nhắc đến mèo nữa, hãy để mèo xinh đẹp một mình, cảm ơn.

Nàng cảm giác sau lưng có gai, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than, như có thứ gì nghẹn ở cổ họng, nàng lặng lẽ ngước mắt nhìn Yến Hàn Lai cách đó không xa.

Tốt lắm, người này đang cúi đầu im lặng lùa cơm, tư thế không khác gì nàng, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của nàng, chàng trai nhướng mi.

Hai người nhàn nhạt nhìn nhau, rồi đồng thời dời mắt đi.

Lòng nàng rối bời, hệt như bị mắc nghẹn không thở nổi, nàng cắn một miếng bánh đào mềm dẻo rồi truyền âm nhập mật với Yến Hàn Lai.

“Đều tại huynh nói bậy bạ.”

“Lúc đầu khi nhắc đến con hồ ly kia với hai người bọn họ, cô đâu có dáng vẻ như thế này.”

Chàng trai cười nhạt: “Tạ cô nương, cô tốt nhất nên cẩn thận lời ăn tiếng nói, nếu không dính líu đến loại người như ta, đó chính là tự làm tự chịu.”

“Tự làm tự chịu.”

Sắc mặt của Tạ Tinh Diêu không thay đổi, trong đầu nhanh chóng tìm từ trái nghĩa, theo thói quen khịa ngược lại hắn: “Yến công tử nói chắc chắn thế, sao huynh biết không phải cam tâm tình nguyện chứ?”

…… Ơ.

Đợi chút.

Ai cam tâm tình nguyện?

Vừa dứt lời, Yến Hàn Lai ngơ ngác, bản thân nàng cũng đần ra.

Yến Hàn Lai muốn nói cái gì đó nhưng rồi lại do dự, những lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng, hầu kết của hắn hơi nhấp nhô trong chốc lát, hắn lặng lẽ nhìn sang chỗ khác, truyền âm câu cuối cùng.

Hơn nữa, câu nói này nhỏ hơn rất nhiều: “Rảnh rỗi thì bồi bổ đầu óc đi, nên nói ít đọc nhiều.”

Sau tai dâng lên một luồng nhiệt kỳ lạ, Tạ Tinh Diêu áp mu bàn tay vào một bên mặt, xem như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra, nàng im lặng cúi đầu, ngồi nghiêm chỉnh tiếp tục ăn cơm.

Hỏng bét.

Vô thức nói ngược lại, nói một hồi lại thành tự đào hố chôn mình.

…… Đúng là hết cứu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.