Giang phủ, phòng ngủ chính.
Ban đêm, sương lạnh dày đặc, những cây liễu sẫm màu đung đưa xào xạc. Ánh hoàng hôn trút bỏ màu đỏ cam, chỉ còn lại màu mực, những vì tinh tú nho nhỏ trải đầy bầu trời, không rõ sáng tối.
Giang Thừa Vũ nhíu mày cúi đầu, gia tăng lực ấn vào trán của Bạch Diệu Ngôn.
Linh lực cuồn cuộn không dứt đan xen, dung nhập vào thức hải của nữ tử, trong bóng tối nặng nề, tràn ngập mị hương.
“Nàng nói nàng nằm mơ.”
Hắn ta nhỏ giọng nói, cứ như đang mê hoặc: “Nàng mơ thấy cái gì?”
“Chàng ở Bạch phủ, trên kiếm dính rất nhiều máu……”
Hàng mi dài của Bạch Diệu Ngôn nhắm chặt, sắc mặt trắng bệch: “Bọn họ, bọn họ đều đã chết, còn cha ta, chàng đâm kiếm vào ——”
Lời còn chưa dứt, thức hải vỡ tung, toàn thân nàng tê liệt mềm nhũn ngã về phía trước, được người đàn ông giơ tay ôm vào lòng.
“Tất cả đều là giả, chỉ là giấc mơ mà thôi.”
Hắn ta nói.
Hắn ta yêu nàng nhiều như thế, sao hắn ta có thể mặc cho nàng sinh lòng ngăn cách, một lần nữa trốn khỏi mình chứ.
“Một trăm năm qua, vì nàng mà ta vượt qua ngàn ngọn núi, chịu biết bao nhiêu cực khổ ——”
Giang Thừa Vũ ngửi hương thơm trên tóc nàng: “Ta đã hy sinh nhiều như thế, nàng thương xót ta, có phải không?”
Nếu Bạch Diệu Ngôn biến mất, chắc chắn hắn ta sẽ phát điên mất.
n huệ cũng được, thù hận cũng tốt, chỉ cần có thể giữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-da-tinh-lai/3315213/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.