7
Tiểu Như và tôi đã đến nghe giảng tại một lớp học của trường trung học làng Tiểu Nam.
“Các em học sinh, đây là cô giáo Văn, năm năm trước, trong thời kỳ khốn khó nhất, cô ấy đã chuyển đến công tác ở trường Trung học làng Tiểu Nam của chúng ta. Nhờ sự kiên trì của cô giáo Văn và sự coi trọng của thành phố mới khiến trường Trung học làng Tiểu Nam của chúng ta tồn tại và phát triển đến ngày nay.”
“Chúng ta hãy cùng nhau nói lời cảm ơn, cô giáo Văn!”
“Cảm—ơn—cô—giáo—Văn—“
Giọng nói của bọn trẻ đinh tai nhức óc (*),và từng từ được phát ra đều đặn rõ ràng.
(*) Đinh tai nhức óc: ồn ào, âm thanh hỗn loạn. Ý nói âm thanh quá ồn nghe rất đau đầu.
Tiểu Như và tôi ngồi ở cuối lớp, bắt đầu lắng nghe những bài giảng.
Sau giờ học, bọn trẻ vây quanh chúng tôi.
“Cô Văn! Cô Văn! Em nghe nói cô đến từ Đại học Kim Thành đúng không?”
“Đúng vậy.”- Tôi mỉm cười.
“Thật là tuyệt vời!”- Những giọng nói đầy ngưỡng mộ lần lượt vang lên.
Cô giáo ở bên đúng lúc lên tiếng:
“Vào thời điểm đó, Đại học Kim Thành thậm chí còn khó thi hơn bây giờ. Cô giáo Văn đã trở lại đây vì mọi người, điều đó thực sự rất tuyệt vời."
Bọn trẻ gật đầu khi nghe những lời nói đó.
Chợt có một đứa trẻ khác nói lớn:
“Cô giáo Văn, cô có biết Lương Thời không? Anh ấy là một nhà văn! Hai người là bạn học đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-da-co-giai-thuong-xuat-sac-khi-toi-qua-doi/2855846/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.