Tối ngày hôm sau. Cô nhận được điện thoại của Bạch Thanh, bên kia đang dở khóc dở cười nói. 
“Nó quỳ một buổi tối ở cửa phòng của tôi, đứa con trai này của tôi trước nay chưa từng kính trọng tôi vậy đâu, vậy mà lại làm vì sổ hộ khẩu để kết hôn với cô? Có phải cô tẩy não nó rồi hay không?” 
“Ngài Bạch, không thể nói chuyện nhục mạ người khác như vậy, con trai của ngài thích tôi, tôi cũng không nhi điều khiển được.” 
“Nhưng cô nói xem người làm ba như tôi phải làm sao bây giờ? Nếu bỏ qua, tôi để đứa con trai bệnh tâm thần tiếp quản sự nghiệp của tôi, chẳng phải sẽ khiến người đời chê cười hay sao.” 
Lật Thế vuốt ve Thu Thu nằm trên đùi cô, cái đuôi lông lá nâng lên để mặc cho cô sờ, nó thì hưởng thụ híp mắt, cô nhẹ giọng cười. 
“Ngài Bạch, hình như ngài không cần hỏi tôi vấn đề này đâu, thật ra trong lòng ngài đã có đáp án rồi mà, đúng chứ? Nếu ngài thật sự muốn đưa anh ấy đến bệnh viện tâm thần thì sẽ không gọi cho tôi lần này.” 
“Cô chỉ là một đứa nhóc 20 tuổi mà còn rất bình tĩnh, đã trưởng thành hơn nhiều rồi đó, đúng vậy, tôi sẽ thành toàn cho nó, hy vọng cô đừng hối hận.” 
Sau khi buông điện thoại xuống, Lật Thế bế Thu Thu lên, nhìn vào đôi mắt màu lam long lanh như sao trời của cô, thân mật hôn lên. 
“Con sắp có thêm một ba ba nữa, vui không?” 
Bạch Giang Xuyên mang về hai chiếc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217297/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.