Hắn chậm chạp không dám trở về trang viên, sợ nhìn thấy xác của Bin Laden, tận mắt nhìn thấy nó yeutruyen.net chết ở trước mặt mình là một cơn ác mộng với hắn, mắt thấy sắc trời ngày càng đen, trong khu rừng chưa được khai phá này cũng không rõ có thú hoang nào.
Lật Thế bị hắn ôm đau cả người.
“Bạch Giang Xuyên, chúng ta đi được chưa?”
“Em muốn đi đâu?” Hắn khóc khàn giọng: “Em đi đâu tôi theo đó, tôi vĩnh viễn đi theo em.”
Cảm xúc của cô hơi không ổn định, không thể vứt hắn đi được, đành phải buông tiếng thở dài.
“Vậy anh muốn đi về không?”
Hắn lắc đầu.
“Vậy đến cửa hàng thú cưng với tôi đi.”
Bọn họ đi suốt một tiếng mới rời khỏi ngọn núi này, khắp nơi toàn là đá gồ ghề rồi bùn lầy, thỉnh thoảng còn vấp ngã, Bạch Giang Xuyên giữ chặt cô vài lần mà cánh tay và đầu gối bị đập lên đá, rách da, dù đau nhưng hắn không nói một lời.
Đi vào thành phố, trên người cả hai đầy bùn đất và lá cây, giống như người từ trên núi xuống, tới cửa hàng thú cưng, Lật Thế lấy hòm thuốc bôi thuốc lên chỗ bị thương của hắn.
Hắn ngồi trên ghế, cúi đầu nhìn cô đang ngồi xổm, ánh mắt ngày càng dịu đi.
“Không định trở về sao?” Lật Thế hỏi.
“Em ở đâu tôi ở đấy.”
Thôi vậy, nhìn là biết muốn dán lên cô rồi.
Thấy hắn khóc quá đáng thương, sự yếu ớt đó khơi dậy lòng thương hại, Lật Thế thuyết phục bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217295/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.