Lật Thế dụi mắt ngồi trên sô pha không nói một lời, Bạch Giang Xuyên cũng không mở miệng, tay run rẩy đủ thể hiện sự phẫn nộ của hắn, muốn đánh cô nhưng cũng phải cố gắng khống chế được.
“Tôi cảnh cáo em lần cuối cùng, chú ý thái độ nói chuyện với tôi, cẩn thận tôi không chịu đựng được mà đánh em! Nghe chưa!” Hắn giận dữ hét.
Lật Thế quay đầu không nhìn hắn, hốc mắt dần phiếm hồng, càng ngày càng nhiều nước mắt vương trên khóe mắt, chảy tí tách.
Cô hít mũi, Bạch Giang Xuyên biến sắc.
“Em khóc cái gì? Oan ức lắm à? Ông đây bị thằng chó kia của em chửi thẳng mặt, em có thấy ông đây oan ức không!”
“Bạch Giang Xuyên tôi chịu anh đủ rồi đó, tôi không muốn ở bên anh dù chỉ một chút, anh đánh chết tôi cũng được, đừng có tra tấn tinh thần tôi nữa.”
Người đàn ông bước nhanh đi qua bóp chặt cổ cô, hỏi: “Em nói thử xem, tôi tra tấn tinh thần em thế nào? Tôi yêu em như vậy, em không nhìn ra được sao? Nếu em còn dám nói thêm một câu trước mặt tôi nữa thì tôi đánh chết em, rồi nhốt em nuôi trong chuồng chó!”
“Thành thật ở đây cho tôi, nên ăn cơm thì ăn cơm, nên làm tình với tôi thì làm tình, em cho rằng tôi không nuôi em nổi ư?”
Lật Thế mím môi không nói lời nào, hắn dùng sức kéo tạp dề trên người ném xuống đất: “Cơm ở phòng bếp, tự ăn đi!”
Nói xong lập tức lên lầu, không quên ra lệnh cho Bin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217291/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.