“Mẹ kiếp, em nhả ra cho ông đây!” Bạch Giang Xuyên bóp chặt cổ cô, nửa khuôn mặt mới được giải thoát, đau đến mức cơ mặt của hắn đang run rẩy, lau mặt một phen, phát hiện đã bị cắn chảy máu. 
“Em là chó sao?” 
“Anh mới là chó!” Lật Thế đỏ mắt đá hắn: “Vốn lẽ lừ thế, anh là chó, còn chó hơn cả con chó nữa!” 
Hắn tức giận vuốt mặt cười: “Được, hôm nay tôi cho em xem cái gì mới là chó.” 
“A! Bạch Giang Xuyên!” 
Quần áo bị kéo rơi, hắn ghé lên vai cô rồi gặm cắn như phát điên, bốn phía là lan can, Lật Thế không còn sức trở tay, từng dấu răng lần lượt xuất hiện trên da, vừa ngứa vừa đau, cô khó chịu vặn vẹo lung tung, Bạch Giang Xuyên nâng chân cô lên, cắn lên đùi. 
“Anh đang cắn nơi nào vậy, cút ngay!” Cô hoảng sợ, hai chân bị nâng lên, không thể nào ngồi dậy, chỉ có thể giơ nắm tay, không ngừng đánh đấm kháng nghị trên người hắn, cô đã biết rõ hắn muốn làm gì rồi. 
Liếm môi âm hộ mềm mại qua một lớp quần lót, Lật Thế mềm nhũn người, không có sức lực, nhìn cây gậy thịt cứng rắn phía trên đang sung sức, yếu ớt không thể thốt nên lời, còn pha thêm chút yêu kiều rên rỉ. 
“Đừng liếm… nơi đó, đừng liếm mà, anh tránh ra đi!” 
“Tôi còn muốn cắm vào nữa đó, sao có thể bảo tôi tránh ra được?” 
Nhận thấy cô đang rỉ nước, Bạch Giang Xuyên quỳ lên, kéo tay cô, đè lên thứ to lớn đang bừng sức 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217289/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.