🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lật Thế vào nhà anh ta, một cảnh sát hình sự dành dụm tiền nửa đời, mua một chung cư 80 mét vuông, cuộc sống rất đơn giản, ngoại trừ một ít đồ dùng cần thiết thì đương như không nhìn thấy món nào dư thừa.

“Em có thể ở phòng ngủ của tôi, tôi còn có chiếc giường gấp, có thể đặt vào phòng làm việc.”

“Không hay lắm đâu.”

Anh ta chậm rãi đứng lên khỏi xe lăn: “Em yên tâm, sinh hoạt của tôi còn có thể tự lo, ngày mai tôi dẫn em vào trong cục, đêm nay phải nghỉ ngơi cho khoẻ.”

Lật Thế phất tay, lướt qua anh ta đi lên phía trước: “Thôi yeutruyen.net thôi, tôi vào phòng làm việc ở, anh tàn tật thì đừng giành với tôi.”

Trình Tịnh lộ một nụ cười bất đắc dĩ.

Dì cô bán gì Lật Thế cũng biết, sống ở bên bà ta nhiều năm như vậy, chuyện không làm trái pháp luật thì bà ta không làm, trái lại còn làm đủ thứ phạm pháp, Lật Thế biết rõ căn cứ nuôi dưỡng của bà ta ở nơi nào, cũng dựa vào manh mối này mới có đột phá quan trọng.

Sau khi biết cửa hàng thú cưng của mình xảy ra chuyện, Vu Kiều đóng hết chuỗi cửa hàng, cũng giúp Lật Thế bắt được cơ hội, tìm thợ mở khóa lén đột nhập vào chỗ của bà ta.

Phòng ngủ của bà ta ở lầu hai cửa hàng thú cưng, đi vào mới biết trên chiếc giường đơn vốn sạch sẽ bày đầy đồ vật, ngay cả bàn sách cũng chất đầy đồ dùng cho thú cưng, tro bụi rơi đầy đất.

Thì ra sau khi Vu Kiều bán cô đi thì không hề nghĩ đến chuyện cô còn có thể trở về nữa, bà ta đã không cần cô từ lâu.

Lật Thế dọn hết đồ trên bàn sách xuống, mở ngăn kéo tìm kiếm.

Khi còn nhỏ không biết gì, sưu tập rất nhiều giấy tờ biên lai trong tiệm, trên những thứ đó đều có ghi chép mua bán và hợp đồng của bà ta.

Nhưng cô tìm rất lâu cũng không thấy gì, ngay cả ngăn khoá cũng được mở ra, ảnh chụp giấu trong sách cũng không cánh mà bay, lúc này Lật Thế mới nhận ra có gỉ không đúng.

Ai đã lật tung nơi này một lần, còn lấy mất ảnh chụp của cô, chắc chắn dì của cô không thể làm hành động này được, bà ta chán ghét cô như vậy, tuyệt đối sẽ không lấy ảnh của cô.

Nghĩ tới nghĩ lui, Lật Thế bỗng nhiên nghĩ đến Bạch Giang Xuyên, hắn biết ba mẹ cô đang ở địa chỉ nào, cũng biết chuyện cô bị bán đi, chắc chắn đã tới phòng ngủ của cô lục soát.

Chẳng lẽ những chứng cứ đó đã bị hắn cầm đi hết!

Đùng!

Lật Thế nổi giận đóng ngăn tủ, vội vàng đi ra ngoài.

Dưới lầu Trình Tịnh ngồi chờ trong xe cảnh sát, thấy cô cuống quít mới dò hỏi: “Tìm thấy chưa?”

“Không có, anh mau giúp tôi hỏi thăm xem Bạch Giang Xuyên đang ở bệnh viện tâm thần nào đi!”



Trình Tịnh nhíu mày: “Sao lại đột nhiên muốn tìm cậu ta?”

“Anh ta lấy hết chứng cứ mà tôi giấu đi rồi, nhất định là sợ dì tôi đổi ý nên mới lấy những chứng cứ này uy hiếp bà ta.”

“Nhưng sao em lại biết cậu ta sẽ làm vì mục đích này?”

“Tôi hiểu Bạch Giang Xuyên.” Lật Thế dùng sức thắt dây an toàn: “Người đàn ông kia rất thông minh, chắc chắn sẽ dùng cách uy hiếp và cưỡng ép để đạt được mục đích.”

Bạch Thanh nhốt hắn ở bệnh viện tâm thần tư nhân, phải hỏi thăm nhiều nơi mới lấy được thông tin từ miệng nhân viên vệ sinh.

“Mấy ngày trước có một bệnh nhân tâm thần rất hung hăng, bị nhốt trong phòng bệnh dưới tầng hầm, mấy bảo vệ thay nhau phiên gác, nghe nói dưới đó cho người bệnh tội chết dùng, có phải mấy con muốn tìm người bệnh đó không?”

Không có gì bất ngờ, chắc chắn là hắn.

Lật Thế móc một tờ 100 nhét vào quần áo bà ấy: “Cảm ơn bà.”

Trình Tịnh che bả vai, khập khiễng đi nhanh đuổi theo cô: “Em lấy tiền đâu ra mà rộng rãi vậy?”

“Không có gì, dù sao cũng là tiền bồi thường tinh thần mà ba của Bạch Giang Xuyên cho tôi, nếu anh cần thì có thể cho anh lúc nào cũng được.”

Anh ta cười cười: “Tôi không lấy tiền bất chính đâu.”

“Coi như là tiền sinh hoạt sống trong nhà anh thôi.”

Mới vừa đi đến cửa tầng hầm đã nghe thấy tiếng rít gào nghẹn ngào phía dưới, quen thuộc biết bao.

Trình Tịnh lấy giấy chứng nhận ra: “Tôi dẫn bọn họ rời đi, em tranh thủ moi miệng cậu ta ra.”

“Được.”

Lật Thế trốn ở góc chết dưới cầu thang, Trình Tịnh đi đến trước mặt mấy bảo vệ nói vài câu, rất nhanh sau đó những người đó theo anh ta lên lầu, nhân cơ hội này, cô kéo mũ hoodie che khuất mặt mình, chạy qua camera.

Phòng bệnh không có cửa, chỉ có hàng rào sắt giống ngục giam, hắn ngồi trên giường bệnh, đưa lưng về phía Lật Thế, nhón chân lên thấy hắn đang tức giận, bàn ghế xung quan để hắn đạp, sách bị hắn xé thành vụn giấy, mặc trang phục bệnh nhân màu lam sọc, bóng lưng cô độc giống như một con chó đáng thương.

“Bạch Giang Xuyên.”

Hắn đột nhiên đứng dậy, quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt kích động tràn đầy vui sướng, râu mọc lún phún, cả khuôn mặt đều là đau buồn, không kịp đứng lên đá vội vàng chạy tới chỗ cô, bắt lấy lan can lạnh lẽo.

“Lật Thế! Lật Thế tôi nhớ em muốn chết, em tới gặp tôi sao? Có phải yêu tôi rồi hay không! Tôi biết em sẽ không bỏ rơi tôi mà, tôi rất yêu em, thật sự rất yêu em mà!”

So sánh với sự kích động của hắn, Lật Thế bình tĩnh hơn nhiều, tóc ngắn rũ trên vai, nhẹ nhàng gật đầu, lơ đãng nhướng mày, cười nhạo.



Người đàn ông này ngu ngốc muốn chết.

“Tôi hỏi anh, biên lai và hợp đồng giao dịch tôi giấu dưới bàn sách, có phải anh lấy đi hết rồi hay không? Anh giấy chúng ở chỗ nào rồi? Mau nói cho tôi.”

Hắn ngây người một lát.

“Lật Thế, không phải em tới cứu tôi sao? Em không cần tôi sao? Vì sao vậy, tôi rất yêu em, vì sao em lại không cần tôi, tuần này ngày đêm nào tôi cũng nhớ đến em, tôi nhớ em muốn chết, khó khăn lắm mới nhìn thấy em, vì sao lại không quan tâm tôi một chút nào?”

“Nếu tôi quan tâm anh, anh sẽ đưa những chứng cứ đó cho tôi sao?”

Hắn lắc đầu: “Không đâu, tôi muốn em yêu tôi, chỉ cần chính miệng em nói yêu tôi, tôi sẽ đưa chúng cho tôi.”

“Được, tôi yêu anh.”

Ánh sáng chợt loé qua mắt hắn nhưng cũng nhanh chóng trở nên cô quạnh.

“Em không yêu tôi.”

“Không phải anh muốn tôi nói sao? Tôi đã nói rồi, đưa đồ cho tôi đi!”

Hắn đáng thương chu miệng, hốc mắt đỏ rực, hức một tiếng bắt đầu rơi nước mắt, khiến Lật Thế ngây người.

Bạch Giang Xuyên túm lan can chậm rãi quỳ xuống, vươn ngón tay ra từ kẽ hở lan can, túm chặt một góc quần jean của cô.

“Lật Thế, tôi cầu xin em, yêu tôi đi, em muốn tôi làm cái gì cũng được, sau này tôi không lấy chó dọa em nữa, tôi không đánh em, em đánh tôi cũng được, đá tôi cũng được, cầu xin em yêu tôi, ngoài em ra tôi chẳng có gì cả!”

Thân hình cao lớn quỳ xuống trước mặt cô, thái độ chân thành khiến cô không quen, Lật Thế thật sự mềm lòng, vốn dĩ cô cũng không phải người có trái tim sắt đá.

“Bạch Giang Xuyên, chỉ cần anh đưa đồ cho tôi, tôi sẽ cứu anh ra, dù sao tôi cũng bị anh làm rồi, sau này dịu dàng với tôi một chút là được.”

Mắt hắn sáng lên, không ngừng gật đầu nói: “Tôi dịu dàng với em, nhất định sẽ dịu dàng với em! Những thứ kia ở trong phòng của Bin Laden, phía dưới lồng sắt, ảnh của em đã được tôi cất giữ, tôi bảo tồn rất kỹ!”

Lật Thế bật cười, ngoan tay mảnh khảnh luồn vào lồng sắt, xoa xoa đỉnh đầu hắn.

“Thật ngoan.”

Chưa kịp mừng thầm, cô đã xoay người rời đi, bước nhanh yeutruyen.net không chút lưu tình, ngay cả bóng lưng cũng không thấy được bao nhiêu giây, nhanh chóng biến mất ở trong mắt hắn.

Bạch Giang Xuyên giữ lan can rống to: “Lật Thế… Lật Thế! Em phải mang tôi ra ngoài, tôi yêu em, tôi thật sự yêu em!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.