“Tôi biết tôi rất đáng sợ với em nhưng em nhất định phải tin tưởng tôi, tôi tới giúp em, tuyệt đối sẽ không làm tổn thương em.” Trình Tịnh thề son sắt bảo đảm với cô.
Hai người ngồi ở một quán cafe hẻo lánh nơi góc đường, tay Lật Thế giữ ly cacao nóng hổi, cúi đầu co ro sưởi ấm.
“Vậy anh có thể nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh muốn giúp tôi cái gì?” Cô đen mặt, tư thế phòng bị tràn đầy cảnh giác.
“Cảnh sát Trình, cho dù anh muốn làm người tốt thì tôi cũng không phải mục tiêu của anh.”
“Tôi không chỉ muốn cứu em thôi đâu, cho tôi một cơ hội, chẳng phải em muốn đoàn tụ với ba mẹ sao? Tôi có thể làm được, muốn đưa dì của em ra công lý tôi cũng có thể, những gì từng tổn thương em…”
“À tôi biết rồi.” Lật Thế bừng tỉnh: “Cảnh sát Trình thân là một cảnh sát, chắc hẳn có bí mật không để ai biết nhỉ, muốn mượn tay tôi diệt trừ thứ gì ư?”
Thái độ của Trình Tịnh không thay đổi gì, khác một cái là đôi mắt kia vẫn dán chặt lên mặt cô, nhìn chằm chằm không rời, bề ngoài của anh ta quá mức cứng rắn, góc cạnh rõ ràng, không hề chớp mắt, tựa như một tác phẩm điêu khắc nghệ thuật.
“Để tôi đoán thử, người anh muốn diệt trừ là Bạch Giang Xuyên nhỉ?”
Ánh mắt của anh ta không hề thay đổi.
“Trông có vẻ không phải, thế chẳng lẽ là dì của tôi?”
“Lật Thế tiểu thư, em thật sự rất thông minh, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217283/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.