Lật Thế yếu ớt nằm trên giường truyền dịch, Trịnh Tịnh đem nước ấm đến, ôm lấy bả vai cẩn thận bón nước cho cô.
"Uống chậm một chút, uống hết nhé?"
Cô lắc lắc đầu, "Không uống, anh buông tôi ra, tôi không muốn uống."
Trình Tịnh nhìn vẻ phản kháng của cô, chậm rãi buông Lật Thế ra.
"Em không cần lo lắng tôi sẽ tổn thương em, tôi đến giúp em. Tôi đã hỏi dì em, là bà ta đem em bán đi, nếu có thể tôi sẽ chuộc em về."
Lật Thế nhăn mày, "Anh có ý tứ gì? Anh coi trọng tôi?"
"Có thể nói như vậy."
Trịnh Tịnh nghiêm túc nói, "Tôi rất thông cảm với tình cảnh của em, muốn giúp đỡ em, em đừng cự tuyệt tôi. Tên khốn giam giữ em là kẻ tâm thần, người trong cục cảnh sát chúng tôi đều biết, trang viên vùng ngoại thành giam giữ tên bệnh tâm thần mười mấy năm nay chín là hắn."
Lật Thế sửng sốt, con ngươi trong suốt dần hiện lên một tầng mông lung.
"Mười mấy năm?"
"Em thương xót hắn?"
"Tôi không có, chẳng phải anh mới là người thương xót tôi sao?" Lật Thế nhìn anh cười châm chọc.
"Nếu anh không thương hại tôi, làm sao có thể hao tổn tâm tư đến giúp tôi? Tôi không cần anh thương hại, tôi không cần bất cứ kẻ nào thương hại! Ngay cả khi đây là điều tôi không đáng phải nhận."
Trịnh Tình khó có thể tin được, "Vậy em muốn cả đời bị hắn nhốt trong trang viên tâm yeutruyen.net thần kia sao? Em không muốn tự do sao?"
"Vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-con-dang-so-hon-cun/3217279/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.