“Ngươi cảm thấy thân thể như thế nào?” Long Quân Vĩ đỡ Ngưng Tuyết lên trên giường, ân cần hỏi.
“Không cần ngươi lo, ta bệnh chết là việc của ta!”
Ngưng Tuyết nửa chống thân thể, đẩy Long Quân Vĩ đứng ở mép giường ra.
“Ta chỉ quan tâm ngươi, vì sao ngươi không cảm kích một chút nào?” Mấy ngày qua, lúc nào hắn cũng ở đây sợ thân thể nàng không khỏe, nhưng NgưngTuyết lại lạnh lùng đối với hắn.
“Không phải ta không cảm kích, nhưng ngươi thừa dịp lúc ta ngủ say bắt nạt ta...ta hận ngươi!”
Ở trên thuyền, sau khi xảy ra chuyện kia Long QuânVĩ cũng rất tôn trọng Ngưng Tuyết, trừ phi Ngưng Tuyết đồng ý, nếu không hắn sẽ không vượt quá khuôn phép.
Đối với chuyện kia, Long Quân Vĩ không hề thấy xấu hổ.
“Chuyện xảy ra trên thuyền lúc đó, ta không hối hận.” Dĩ nhiên, hắn còn gạtnàng một chuyện chưa nói, nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết.
Hắn không sợ sử dụng thủ đoạn ti tiện, đây là việc cần thiết để giữ tiểu tiên nữ ở bên người.
“Vậy ngươi cũng đừng xuất hiện ở trước mắt ta, ta không muốn gặp lại ngươi.” Ngưng Tuyết hạ lệnh đuổi khách.
“Được rồi, nhưng ngươi phải uống hết thuốc.” Hắn cầm chén thuốc đặt lên bàn nhỏ ở cạnh giường Ngưng Tuyết.
“Ngươi vừa rời khỏi đảo, Ngưng Tuyết thân thể ngươi càng ngày càng kém, tiếp tục như vậy sao được?”
Long Quân Vĩ ân cần chăm sóc Ngưng Tuyết giúp nàng mặc bạch y, ánh mắt thâmtình nhìn chăm chú này, khiến trong lòng Ngưng Tuyết hiện lên một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-bang-ngung-tuyet/2312817/chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.