Truyện được đăng độc quyền tại bolg Thiennguyetcac.
Trọng Vũ còn đang muốn nói câu gì, liền thấy người trước mặt nhào mạnh vào trong ngực hắn, hai tay nhỏ bé gắt gao ôm lấy thắt lưng hắn, khuôn mặt dính sát vào ngực hắn.
“Làm sao vậy?” Trọng Vũ nghi hoặc nhíu mày, đưa tay xoa đầu nàng, lại phát hiện trong lòng bàn tay cực kỳ mềm mại, còn ngửi thấy mùi hương sau khi tắm, phải nói rằng cả người nàng đều thơm ngào ngạt, làm cho người ta cảm thấy rất thư thái.
Đây là cố ý tắm rửa xong rồi đợi hắn?
Khóe miệng Trọng Vũ nâng lên.
Cái mũi Đường Táo chua xót, chỉ dùng lực ôm hắn, nghe lời sư phụ hỏi, mới nghĩ tới điều gì, từ trong ngực hắn ngẩng đầu lên, con ngươi ướt sũng lẳng lặng nhìn hắn, sau đó cúi đầu, giống một con chó nhỏ ngửi ngửi mùi trên người hắn, lúc sau… lại ngây ngốc nở nụ cười.
Thấy nàng không nói, Trọng Vũ đem nàng ôm lấy đi đến bên giường.
Đường Táo im lặng ngồi trên đùi sư phụ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, khóe miệng cũng mỉm cười ngọt ngào, tràn đầy hương vị của thiếu nữ.
—– trên người sư phụ không có hương vị nào khác.
Này có phải hay không đã nói là sư phụ không chạm qua nữ nhân khác? Trong lòng Đường Táo vui mừng, chỉ vô cùng thân thiết cọ ngực hắn.
Trọng Vũ nắm lấy cằm của nàng, làm cho nàng nhìn mình, không vội nói: “Cười cái gì?” Vốn là đang ngơ ngác, cười lên trông ngu ngốc vô cùng.
Đường Táo gãi đầu, lông mi hơi run rẩy, lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Ta nghĩ…. Đêm nay tôn thượng sẽ không tới.”
Trọng Vũ ngẩn ra, hắn cúi đầu, viên dạ minh châu trong điện phát ra ánh sáng nhu hòa, không nhìn rõ được ngũ quan tuấn tú của hắn.
Nghe nàng nói vậy, Trọng Vũ biết nàng đã biết được điều gì đó, hắn luôn luôn không muốn có người quan sát hắn, nhưng hiện giờ… lại cảm thấy tư vị này cũng không tệ lắm.
Đường Táo giương mắt lên nhìn, nhìn thấy bộ dạng này của sư phụ, có chút không yên.
Nàng đã ở Ma cung nhiều ngày, đã biết đến không ít chuyện tình của sư phụ. Sư phụ là người luôn luôn thích ngủ, mọi việc vặt đều giao cho Phù Yến sư thúc xử lý, phải nói có bao nhiêu nhàn rỗi, nhưng hiện giờ mọi chuyện sư phụ đều làm, sẽ không mượn tay người khác nhúng vào. Nhìn sư pjhuj nghiêm trang như vậy, Đường Táo có chút không quen, nhưng chung quy sư phụ vẫn là sư phụ, dù có biến thành bộ dáng gì đi chăng nữa, nàng vẫn đều thích.
Nhưng, vẫn không thể đoán nổi được tính tình của sư phụ.
Sẽ không phải là mình nói sai, mà hắn sinh khí đi?
Hiện giờ thân phận hiện tại của nàng cũng là…
Đường Táo cụp mắt, trong lòng không rõ là tư vị gì. Nếu lúc trước không biết sư phụ thích mình, nàng khẳng định sẽ luôn hướng về phía hắn, sẽ không ngỗ nghịch, làm hắn tức giận, lúc sau sư phụ lại cưng chiều nàng, nàng lại dần dần thích nghi với loại cảm giác này, thích sư phụ đối tốt với nàng như thế.
Hắn cái gì cũng chưa nói, nhưng đã thấy tiểu cô nương trong ngực đang sắp khóc đến nơi rồi, Trọng Vũ khó có được lúc hưng trí, nắm lấy cằm nàng, hai con mắt nhìn thẳng nàng, thanh sắc vô lan nói: “Vậy nàng hy vọng ta ở đây sao?”
Nàng khóc, cảm thấy ủy khuất, có phải hay không là vì — sợ mình không cần nàng nữa?
Đường Táo ngẩn ra, đôi mắt đẹp có chút sững sờ, ở trước mặt sư phụ nói ra lời thành tâm nhất: “Ân.” Nàng đương nhiên hy vọng sư phụ chỉ thích một mình nàng, nhưng… hiện tại sư phụ… nàng cắn môi, bất an nhìn hắn.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại bolg Thiennguyetcac.
Trọng Vũ cười ra tiếng, ôm lấy nàng chậm rãi nói: “Người khác đều rất sợ ta, đều cách ta rất xa, nàng lại ngược lại, thích ta ở lại đây…” Nói đến đây, Trọng Vũ dừng lại, thanh âm có chút âm trầm nói tiếp: “Nàng nói cho ta biết, đây là vì cái gì?”
“Bởi vì…” Đường Táo âm thầm thốt ra… đương nhiên bởi vì thích hắn. Nhưng nói như vậy thực sự rất tiện nghi cho sư phụ. Trong lòng Đường Táo có chút oán niệm, nghĩ thầm: lúc này nên để sư phụ nói thích mình trước mới phải.
Vậy mới công bằng.
“Bởi vì sao?” Trọng Vũ hưng phấn, ngay cả lời nói cũng nhu hòa hơn ngày thường rất nhiều, làm cho người khác bớt đi vài phần kinh sợ, thêm vài phần thân cận.
Khó có khi thấy được bộ dáng như này của sư phụ, lá gan Đường Táo cũng lớn hơn, đưa tay lên ôm lấy cổ hắn rồi hôn lên, giọng nói mềm mại: “…. Bởi vì ta thích sắc đẹp của tôn thượng.”
Quả thật, sư phụ là người nam tử đẹp nhất mà nàng từng gặp.
Phù Yến sư thúc, Mộ Hành, còn có Tư Trúc, đều mà những người khiêm tốn, ngày thường đều là bộ dáng dung hoa tuấn tú, nhưng vẫn không thể sánh bằng sư phụ.
Lời nói đại nghịch bất đạo như vậy, Trọng Vũ khó có được lúc giật mình, lúc sau mới kịp phản ứng lại cắn lấy môi của nàng, đem tiểu cô nương trong ngực đè xuống giường, lạnh lùng nói: “Nếu thích, vậy hưởng thụ cho tốt đi.”
Đường Táo hưởng thụ sắc đẹp đến giờ thìn mới miễn cưỡng đứng lên.
Chống lại hai con mắt của Hải Đường, nàng xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt. Đêm qua lúc lên giường, thời gian vẫn còn sớm, Hải Đường tất nhiên là chưa rời đi, sư phụ lại khi dễ nàng như vậy… vừa nghĩ đến lúc mình phát ra âm thanh đều bị Hải Đường nghe thấy, trong lòng Đường Táo lại hung hăng giận sư phụ một phen.
Hắn dám ỷ vào chính mình ngỗ nghịch nàng.
Hôm qua khó có lúc sư phụ lưu lại khí lực cho nàng, xong việc liền ôm lấy nàng nói chuyện một lúc. Hắn biết nàng thích Đường Cao, liền nói sẽ đem Đường Cao cho mình. Nhưng Đường Táo nàm dám nga, Đường Cao đang tức mình vì đoạt đi sủng ái của nó, trong lòng ão não không thôi, nếu lúc này tặng cho mình, chỉ sợ sẽ càng thêm chán ghét.
Đường Táo lắc đầu, chỉ thay hắn chiếu cố một chút.
Vì thế lúc sau rời giường, Đường Táo không có việc gì làm, liền đi tìm Đường Cao.
Nhưng đi đến bên hồ, đã thấy bên kia hồ có hai thân ảnh, Đường Táo tập trung nhìn vào, đúng là hồ yêu cùng mẫu đơn yêu.
Hải Đường cũng nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn rất vui vẻ, nói: “Tôn thượng nói là lãng phí đồ ăn, liền đem hai vị mỹ nhân đuổi về yêu giới.”
Đây là.. từ bỏ?
Đường Táo sửng sốt, chợt nghĩ đến: Nếu hai người này trở về yêu giới, chắc chắn sẽ đề cập đến chuyện của mình, nếu bị vạch trần, nàng nên giải thích với sư phụ như nào bây giờ?
Hiện tại nàng là đệ tử của Thường vũ Sơn, môn phái tu tiên cùng Ma giới vốn bất hòa với nhau, huống hồ lúc trước còn có thù oán. Đường Táo buồn rầu nhíu mày, sớm biết như vậy nàng nên rời khỏi Thường Vũ Sơn mới đúng.
Nàng lo lắng Tiêu Mộ Thâm sẽ thật sự tới cứu nàng, nếu bị sư phụ phát hiện, chỉ sợ… sư phụ sẽ không nương tay.
Đường Táo nhất thời không có tâm tư tản bộ, chỉ ôm lấy Đường Cao quay trở lại Thừa Hoa Điện. Lúc về đã phát hiện thấy sư phụ đã trở lại. Đường Táo không khỏi cảm thấy ảo não, mấy ngày nay sư phụ tận lúc trưa mới tới, như thế nào hôm nay lại rảnh như vậy?
Nam nhân đang ngồi ở vị trí cao tọa kia giương mắt nhìn nàng, thản nhiên nói một câu: “Lại đây.”
Đường Táo bất mãn nhỏ giọng than thở một câu, sau đó buông rùa trong tay ra, ngoan ngoãn qua đó.
“Ngồi lên trên.”
Ngô.. Đường Táo có chút do dự, rồi ngồi xuống trên đùi sư phụ. CŨng không biết tại sao sư phụ lại thích ôm nàng như thế này, nàng đã là cô nương rồi, ôm tư thế như vậy, thật giống như một tiểu hài tử. Lúc ngồi xuống, thân mình dính sát vào nhau, Đường Táo đã nhân ra sư phụ khác thường, nhất thời tai đỏ rực như máu.
Đường Táo cảm thấy sư phụ khác với lúc trước chính là: che dấu cảm xúc quá sâu.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại bolg Thiennguyetcac.
Nàng xưa nay không giỏi đoán tâm tư của người khác.
Mà giờ khắc này, trên mặt sư phụ không có biểu tình gì, nhưng chỗ kia… lại quá rõ ràng biểu đạt tâm tư của hắn giờ phút này. Mặc dù đã có kinh nghiệm lần đầu, đêm qua sư phụ cũng đã không làm nàng kiệt sức, lúc sau còn quay sang chăm sóc nàng.
Đường Táo lúc ấy bị sư phụ làm cho cảm động, nhưng bây giờ.. đây là muốn làm tiếp?
“Đi đâu?” Trọng Vũ ôm lấy nàng, cầm bán tay nhỏ bé trắng nõn của nàng nhìn ngắm, thoạt nhìn gầy yếu nhưng sờ vào vẫn thấy có thịt.
“Bên hồ.” Đường Táo thành thật trả lời. Nàng cúi đầu nhìn tay mình, lại nhìn tay sư phụ, cảm thấy có chút không công bằng. Tuy tay nàng cũng không quá khó coi, nhưng tay sư phụ lại thon dài cân xứng, quả thực là nàng cảm thấy rất xấu hổ. Nàng nghĩ thầm: Nếu so sáng, nàng chỉ có thể thắng sư phụ ở phương diện trắng hơn mà thôi.
Dứt lời, liền thấy sư phụ đứng lên, Đường Táo liền đứng dậy, dùng ánh mắt nghi nhìn hắn.
“Đi thôi.”
Tay bị dắt đi, Đường Táo như bị lọt vào trong sương mù, hỏi: “Chúng ta đi đâu?”
“Bên hồ.”
“Nhưng ta vừa mới đi qua.” Đường Táo không tình nguyện lắm, nàng lúc nãy mới vừa trở về mà.
Đường Táo chỉ cảm thấy tay bị nắm chặt hơn, bật người sửa lại lời nói: “Ta đi cùng còn không được sao?”
Bên hồ gió nhẹ lả lướt, không khí thơm ngào ngạt mùi hoa cỏ, mùi cỏ xanh mướt, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái. Mặt hồ gợn sóng lăn tăn, giống như một cái gương to sáng chói, đàn cá bơi lội, vui mừng như hội.
“Tôn thượng?” Nghĩ tới điều gì, Đường Táo mở miệng.
“Ân?” Trọng Vũ dừng chân, cúi đầu nhìn nàng.
Tiểu cô nương bên cạnh hiện giờ hai má trắng hồng phấn nộn, như quả anh đào mùa hạ, muốn cắn lấy một cái cho thỏa mãn ăn uống.
Đường Táo nắm góc áo, do dự.
Thân phận của nàng cùng với chuyệnTiêu Mộ Thâm vẫn đều là nỗi canh cánh trong lòng. Hiện giờ sư phụ đang dần dần đối tốt với nàng, từ ngày gặp mặt lạnh như băng cho tới ngày tản bộ hôm nay… Nếu sư phụ biết nàng đến Ma giới là có mục đích khác, chỉ sợ sẽ không dễ dàng tha thứ cho nàng.
“Nếu có một ngày ta làm sai chuyện gì đó, người sẽ trách tội ta sao?”
Trọng Vũ suy nghĩ, rồi nói: “Sẽ không.”
Đường Táo thụ sủng kinh nhược, sửng sốt một lúc sau mới nắm lấy ống tay áo rộng thùng thình của hắn, kích động giương mắt nói: “Thật vậy chăng?!” Sư phụ sẽ không trách nàng, cũng sẽ không hỏi nàng sự tình, đã nói sẽ không trách nàng làm nàng rất kinh hỉ.
“Ta sẽ trực tiếp ăn nàng.”
Đường Táo: “…”
Dày tay to chụp lên đầu nàng, môi mỏng nói từng chữ: “Cho nên ngoan ngoãn một chút, ân.”
Đường Táo vốn nghĩ nên nói thẳng, dù saoc chẳng qua cũng chỉ là một cái thân phận mà thôi, hơn nữa nàng tới nơi này là vì sư phụ, cũng không phải tìm hiểu tin tức lưới thạch mà đến. Nói như vậy sẽ không thẹn với lương tâm.
Nhưng sư phụ lại biểu tình nghiêm túc, nàng sợ tới mức không dám lên tiếng.
Nàng không biết sư phụ có đem nàng ăn hay không, nhưng nàng biết, nếu mình thực sự làm hắn tức giận, nàng nhất định sẽ sống không được yên ổn. Dù sao cũng chỉ có năm ngày, sư phụ cũng chưa thích nàng nhiều lắm. Đường Táo nghĩ thầm: đã nhiều ngày mình biểu hiện tốt như vậy, đợi cho đến lúc sư phụ biết chuyện, thấy nàng ngoan như vậy, có lẽ sẽ hiểu.
Nếu một ngày tình cảm của sư phụ đối với nàng là tăng lên, nàng cũng chắc chắn phần thắng hơn.
Đường Táo cố ý xuống bếp, tuy nói rằng sư phụ không thiếu đầu bếp, nhưng người yêu mỹ thực như vậy chắc sẽ không từ chối. Trước kia cũng bởi vì có trù nghệ nên sư phụ mới nhận nàng làm đồ đệ.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại bolg Thiennguyetcac.
Mắt thấy trời đã tối, sư phụ mãi không đến, Đường Táo liền bảo Hải Đường đi hỏi.
“Tôn thượng bề bộn nhiều việc sao?”
Hải Đường lắc đầu, nói: “Không phải, vừa rồi bắt được một nam tử lẻn vào Ma cung muốn hại tôn thượng, cho nên mới đến chậm một chút.”
Trong lòng Đường Táo dậy sóng, sắc mặt trắng đi ba phần: “Tôn thượng có bị thương không?”
Hải Đườn nở nụ cười, nói: “Đường cô nương yên tâm, lục giới này người có thể làm cho tôn thượng bị thương rất ít, hôm nay lẻn vào chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, rõ ràng là môn phái hàng đầu mà lại hành động lén lút như vậy.”
Môn phái hàng đầu? Sắc mặt Đường Táo cứng đờ, tỏ ra lạnh nhạt nói: “Nam tử kia, bộ dáng thế nào?” Không phải là Tiêu Mộ Thâm đi?
Hải Đường định nói, nhưng lại nghi hoặc nhíu mày: “Đường cô nương hỏi chuyện này làm cái gì?”
Đường Táo mỉm cười: “Ta chỉ là muốn biết người hại tôn thượng có bộ dáng gì hay thôi.”
Hải Đường hiểu rõ, nàng biết Đường cô nương thích tôn thượng, chuyện của tôn thượng tất nhiên muốn nắm rõ trong lòng bàn tay, nói: “Nghe nói là một nam tử tuấn lãng, nhìn qua rất có tu vi, bằng không cũng sẽ không có lá gan tới Ma giới như vậy.”
Mới vừa rồi còn đoán là Tiêu Mộ Thâm, nhưng nghe Hải Đường nói như thế, Đường Táo liền chắc chắn.
Ma cung có rất ít người có thể xâm nhập, hơn nữa lại đơn thương độc mã, thêm nữa lại là nam tử tuấn lãng, tu vi bất phàm, tất nhiên là Tiêu Mộ Thâm không thể nghi ngờ.
Tiêu Mộ Thâm cùng nàng bất quá chỉ là người mới quen biết, vì không thể để sư phụ tức giận, nàng cũng không dám quản đến chuyện của hắn. Nhưng Tiêu Mộ Thâm ở đây lại là đại sư huynh của nàng, lần này một mình tiến vào Ma giới cũng chỉ vì muốn cứu nàng. Hiện giờ Tiêu Mộ Thâm vì mình mà bị bắt giữ, nếu nàng không quan tâm, chẳng phải là tâm làm bằng đá sao?
Tìm hiểu hai ngày, Đường Táo mới biết được nam tử kia đang bị giam ở địa lao Ma giới.
Phù Yến sư thúc nói qua, ở trong ảo cảnh của lưới thạch này nàng không có pháp lực, nhưng nay nàng lại ở Thường Vũ Sơn tu hành một năm, thêm tu vi lúc trước của mình, pháp lực này đã tốt hơn rất nhiều rồi.
Hành động vào buổi tối là không thể tốt hơn, nhưng vừa nghĩ đến chuyện buổi tối sư phụ sẽ đến…. nàng không có năng lực ở trước mặt sư phụ mà đi cứu người như vậy được.
Đã chạng vạng, thừa dịp sư phụ còn chưa trở lại, Đường Táo liền trộm vào địa lao.
Canh gác ở địa lao là những người có tu vi thấp kém, Đường Táo đọc pháp thuật, bọn họ tất nhiên là nhìn không ra.
Có rất ít người xâm nhập địa lao nên người canh giữ cũng rất ít, Đường Táo nhìn từng gian, rốt cuộc cũng thấy được nam tử bị xích vào cột đá kia. Bản thân chắc bị trọng thương, hiện giờ cúi thấp đầu, một bộ dáng hấp hối.
Bốn bề vắng lặng, Đường Táo lẻn vào.
Cũng không biết tại sao nàng lẻn vào địa lao lại đơn giản như vậy.
“Tiêu Mộ Thâm?” Đường Táo khẽ gọi một tiếng, thấy nam tử không trả lời, liền vén tóc của hắn ra.
Không phải…
Không phải Tiêu Mộ Thâm.
Đường Táo nhẹ nhỏm thở ra một hơi. Nàng buông tay, tự nhiên cảm thấy được một cơn tức giận ở phía sau, nghĩ tới điều gì liền quay người lại.
Ở cách vài bước, một nam tử dùng đôi mắt lạnh băng nhìn mình, so vớ lúc mới gặp còn lạnh hơn mấy phần.
“Tôn… tôn thượng?” Đường Táo cắn môi, sắc mặt tại nhợt, không biết nên nói gì bây giờ.
Phù Yến nhìn sư huynh mình bên cạnh, sắc mặt ôn nhuận như ngọc, nói: “Sư huynh, huynh nhìn xem..”
“Giam lại.” Môi mỏng hé mở, không nói câu gì nữa.
Đường Táo ngây ngẩn cả người, sư phụ không để ý đến nàng, xoay người đi ra cửa địa lao, nửa điểm cũng không do dự. Thất kinh trong lòng dần dần bình phục lại, trong lòng thầm nghĩ: Sư phụ đến tột cùng muốn xử nàng thế nào?
Nhìn phản ứng này của Đường Táo, Phù Yến lại thấy có chút kỳ quái, vỗ cằm nói: “Ngươi không đi cầu tình?”
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại bolg Thiennguyetcac.
Dù sao quan hệ của hai người không được coi là quá thân thiết, nhưng không đến mấy ngày mà tâm tư của sư huynh hắn đã thay đổi. Bên cạnh sư huynh rốt cuộc cũng có người chăm sóc, người làm sư đệ như hắn tất nhiên trong lòng cũng rất vui mừng, nhưng hôm nay thân phận của tiểu táo yêu này lại không bình thường, đến Ma giới là có mục đích rõ ràng.
Đường Táo biết Phù Yến sư thúc không phải là người xấu, chỉ lắc đầu nói: “Không cần.”
Phù Yến nhìn nàng như vậy bỗng nhớ tới cô nương được mình nuông chiều kia, nhất thời thổn thức không thôi, nghĩ thầm: đều là cô nương, sao tính tình lại kém nhau lớn như vậy? Tiểu táo yêu này không chỉ có tâm tư… mà còn tinh khiết, cảm thấy sẽ không làm hại tới sư huynh, hắn là người ngoài cuộc, tất nhiên là nhìn thấy rõ ràng.
“Được, ta đi khuyên nhủ sư huynh, ta tin ngươi có nỗi khổ của ngươi.” Tuy rằng hắn không nên mạo hiểm, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết, tiểu cô nương này không phải là người xấu, chỉ sợ bị người khác xui khiến hoặc là bị uy hiếp.
Lúc này nàng không nói gì với Phù Yến sư thúc mà sư thúc lại tin tưởng nàng? Đường táo ngẩng đầu lên nhìn hắn, nhất thời mông lung — ngay cả Phù Yến sư thúc đều tin nàng, tại sao sư phụ lại muốn đem nàng giam lại?
Rõ ràng nhiều ngày nay hắn thích nàng như vậy.
Thừa Hoa Điện vẫn như trước, chẳng qua mấy ngày trước náo nhiệt không ít, hiện giờ trong điện trống rỗng, ngược lại có chút lạnh băng.
Hải Đường thấy mặt tôn thượng lạnh băng ngồi ở trên tại vị, nhất thời cảm thấy không yên, Đường cô nương không biết đã đi nơi nào, tôn thượng chắc là bởi không thấy Đường cô nương nên mới tức giận đi?
Nghe được tiếng bước chân, Hải Đường thoáng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Phù Yến hộ pháp, như là nhìn thấy cứu tinh đến.
“Ngươi lui xuống đi.” Phù Yến thấy bộ dáng của cung tỳ này sợ tới mức nhũn cả chân, không khỏi có chút buồn cười.
Đối với Phù Yến hộ pháp phát sinh loại tình cảm sùng bái không thôi, Hải Đường vội hành lễ lui ra.
Phù Yến chậm rãi tiến đến, nói: “Sư huynh thật sự muốn đem tiểu cô nương kia nhốt tại địa lao?”
Nói xong, thấy Trọng Vũ không nói gì, lại nói tiếp: “Huynh nhìn mà xem, địa lao ẩm ướt âm u, nàng thân mình lại mảnh mai yếu đuối, vạn nhất sinh bệnh…” Vậy không phải người đau lòng vẫn là huynh sao?
Phù Yến cười cười, tiếp tục nói cho xong: “Sư huynh chỉ nói “giam lại”, nghĩa là vẫn còn luyến tiếc, huynh làm việc luôn rất rõ ràng, hiện giờ luyến tiếc, hà cớ gì lại hù dọa nàng ấy như vậy?” Nàng ấy chỉ là một tiểu táo yêu, đạo hạnh còn kém, căn bản không có năng lực gì.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi.” Rốt cuộc Trọng Vũ cũng mở miệng, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn.
“Vậy sư huynh nói nên xử trí thế nào?” Cho huynh một bậc thang mà huynh không chịu, vậy hắn chỉ có thể cho lối tắt khác thôi.
Lông mi Trọng Vũ cũng không nháy lấy một cái, nói: “Tùy ngươi.”
Phù Yến nhìn thần sắc của sư huynh mình, bất đắc dĩ nở nụ cười, nghĩ thầm: Thôi, nếu vậy đệ sẽ không khách khí nữa.
Kỳ thật trong lòng Đường Táo vẫn ôm hy vọng, tuy rằn tính tình sư phụ lạnh lùng, nhưng nhiều ngày nay cũng đã ôn hòa hơn không ít, buổi tối ngủ cùng nhau, sư phụ lại tính trẻ con thích ôm lấy nàng.
Nàng nghĩ rằng sư phụ đã quên, nhưng vẫn cố chấp muốn nghĩ như thế.
Hiện giờ ngồi ở địa lao, lạnh giá làm nàng run lên không ngừng. Rõ ràng là có thể ôm ấp nóng ấm, vậy mà giờ lại nhẫn tâm đem nàng giam ở đây, làm cho nàng chịu lạnh.
Edit + beta: Lãnh Diễm Tuyền.
Truyện được đăng độc quyền tại bolg Thiennguyetcac.
—- nàng đã đánh giá cao chính mình, đã đánh giá cao vị trí ở trong lòng của sư phụ.
Nếu lúc này có thể thành công làm cho hồn phách sư phụ trở về như cũ, nàng nhất định phải bắt sư phụ bồi thường cho nàng — lại dám làm cho nàng nhiều cực khổ như vậy. Rõ ràng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng lúc nãy thấy được ánh mắt lạnh lùng của sư phụ, Đường Táo chỉ cảm thấy hốc mắt nóng lên, có chút ẩm ướt.
Khóc cái gì?
Đường Táo lau nước mắt, trong lòng thì thào: khóc đến đáng thương cũng sẽ không có ai đau lòng vì ngươi đâu.
Ngày đầu tiên, nàng vẫn còn ôm ảo tưởng.
Ngày thứ hai, nàng nghĩ sư phụ vẫn chưa hết giận.
Ngày thứ ba, nàng cảm thấy chỉ sợ mình vẫn bị giam ở trong này.
…
Lạch cạch, lạch cạch.
Đường Táo không thể tin được, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn nam tử cao lớn trước mắt, ánh mắt ngẩn ra, vui mừng cũng thu liễm đi rất nhiều.
“Sư huynh ta nói ngươi theo ta xử lý.”
Sư phụ thật sự nói như vậy sao? Đường Táo ủy khuất, cắn cắn môi không nói gì.
“Ngươi cũng biết, tâm địa sư huynh ta luôn cứng rắn, ta còn nghĩ hắn đối với ngươi khác với người khác, nhưng cũng không nghĩ rằng…” Nói đến cuối, âm sắc dần dần biến mất, trong lòng có ý gì, không cần nói cũng biết.
“Lúc trước ta đã hỏi qua, nếu ta làm sai chuyện gì, tôn thượng cũng sẽ không trách ta.” Đường Táo không khóc, chỉ lẳng lặng nói chuyện. Địa lao im ắng trống trải, thanh âm của nàng lại dễ nghe cực kỳ.
Phù Yến thấy bộ dáng thương tâm của nàng như vậy, liền nói: “Vậy sư huynh ta nói như thế nào?”
Đột nhiên Đường Táo ngẩng đầu lên mỉm cười, đôi mắt to tròn ngập nước: “Nói sẽ đem ta ăn.” Cuối cùng Đường Táo nói: “Ngươi nhìn mà xem, bộ dáng của tôn thượng như vậy, ta làm sao có thể nói chuyện cùng hắn được.”
Nếu nói lời ngon tiếng ngọt hoặc là hò hét nàng, nàng cũng cảm thấy an tâm.
Nhưng hắn cố tình —- hắn ngay cả một câu cũng không chịu nói.
Tính tình hắn bá đạo như thế, chỉ có nàng là từng bước nhượng bộ hắn, lấy lòng hắn, đòi niềm vui từ hắn.
Trọng Vũ đã quen sờ người bên cạnh, nhưng không còn người, hai mắt khép hờ đột nhiên mở hẳn ra, thần sắc lạnh lùng, đưa tay thu về. Mấy ngày không ôm nàng trong ngực, lại tựa hồ đã trải qua rất lâu rồi.
Chẳng qua chỉ là một nữ nhân, thế nhưng hắn lại luyến tiếc như vậy.
Chẳng qua chỉ là một đêm, nhưng lại làm rối loạn tâm tư của hắn.
Trọng Vũ đứng lên, đi ra bên ngoài, cung tỳ đã chuẩn bị tốt đồ ăn sáng, tất cả đều còn rất nóng hổi, tất cả đều là món ăn là hắn yêu thích. Trọng Vũ ngồi xuống, đột nhiên thấy Phù Yến mới sáng sớm đã tiến vào, trong tay không biết đang bưng cái gì.
“Cút đi.”
“Sư huynh, mới sáng sớm phát hỏa làm cái gì? Sư đệ có đồ ăn ngon cho huynh đây.” Dứt lời liền đem nó bỏ vào tay sư huynh mình, rồi sau đó mở ra.
Trọng Vũ nhíu mày, đột nhiên ngửi được hương vị quen thuộc, đột nhiên sửng sốt: “Đây là cái gì?”
Mặt mày Phù Yến nhiễm ý cười: “Tao ngâm với mộc nhĩ, huynh nhìn mà xem, quả táo này có phải là to hơn mọi ngày hay không?”
“Phù Yến!”
Tuy rằng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, nhưng Phù Yến nghe xong cũng hoảng sợ không thôi, nhìn sư huynh hai mắt đỏ sậm trước mắt, tiếp tục đem câu tiếp theo nói ra: “Sư huynh rống cái gì? Không phải huynh nói tùy đệ xử lý sao?”
Trọng Vũ tất nhiên sẽ không tin, nhiều năm như vậy, Phù Yến là người hiểu hắn rõ nhất, tuyệt đối sẽ không… Nhưng hắn lại ngửi thấy hương vị táo quen thuộc này, nhất thời đứng dậy nhìn Phù Yến, hung hăng đá một cước.
Lúc sau liền vội vàng ra khỏi điện.
Tuy nói theo hắn xử lý, nhưng Phù Yến thật sự sẽ không dám đem nàng nấu lên, nếu Phù Yến dám làm như thế —- vậy chính hắn cũng không cần sống nữa!
Đã nhiều ngày trong lòng hắn đã có chút do dự, hiện giờ nửa khắc cũng không do dự nữa, trong nháy mắt liền đi tới địa lao.
Hắn nhìn tiểu cô nương đang ngồi trong góc kia, ôm người thành một cục, nhìn rất tội nghiệp, nhất thời trong lòng thở ra một hơi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]