Hám Sinh ngủ say rất lâu, cho đến khi cô mở mắt một lần nữa, bên ngoài vẫn là buổi sáng sớm. Đông Dạ Huy đã gọi bác sĩ mấy lần để kiểm tra tình huống của cô. Bác sĩ nói với Đông Dạ Huy, cô thực ra chỉ là đang ngủ, ngủ suốt 24 tiếng liền chứ không phải là mê man.
Hám Sinh tỉnh lại tinh thần tốt hơn rất nhiều, không gặp chiêm bao khi ngủ, nhiều năm tích tụ mệt mỏi, giờ đây khi cô buông xuống cuối cùng cũng được nghỉ ngơi thật sự.
Khi Hám Sinh tỉnh lại lần nữa thì nhìn thấy Đông Dạ Huy, anh tươm tất hơn rất nhiều, ngồi trên ghế tựa ở đầu giường cô, cặp mắt nhìn cô, nhìn thấy cô chậm rãi mở mắt ra, trên mặt bớt lo lắng, mệt mỏi cười.
“Hám Sinh.” Anh chăm chú cẩn thận nhìn mặt Hám Sinh. Hám Sinh im lặng để cho anh nhìn, cô biết là anh đang sợ hãi.
“Em khát.” Rất lâu sau Hám Sinh mới nghèn nghẹn nói. Đông Dạ Huy đứng lên, cúi đầu hôn phớt lên trán của Hám Sinh, anh nhắm mắt lại, khi môi kề vào trán cô, tâm trạng bi thương vô hạn bóp nghẹt trái tim anh.
Đông Dạ Huy nâng đầu giường của Hám Sinh lên, bắt đầu mớm nước cho cô. Hám Sinh vừa mới phẫu thuật bụng xong, không thể ăn, chỉ có thể uống một chút nước từ từ. Đông Dạ Huy dùng chiếc muỗng nhỏ đưa nước đến bên miệng của Hám Sinh, hỏi cô: “Ngủ có ngon không?”
Hám Sinh gật đầu, hỏi anh: “Khi em ngủ thì anh làm gì?”
Đông Dạ Huy tránh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-sinh/1981329/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.