Bệnh viện lúc nào cũng khiến người ta khó cảm thấy ấm áp. Đầu mùa thu, buổi chiều, ánh sáng xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu nghiêng vào, làm cho nửa căn phòng hơi tối, nửa căn còn lại đầy ánh mặt trời.
Đây là bệnh viện uy tín nhất cả nước. Rất nhiều người Trung Quốc mắc trọng bệnh đều đến đây với hy vọng cuối cùng. Trong hành lang vắng ngắt, thường thường có vài người đi qua, người nhà đỡ người bệnh, bước đi chầm chậm, trên mặt ngoại trừ vẻ thống khổ còn có đau buồn, đây là một nơi ít có niềm vui.
Hám Sinh ngồi xe đẩy, ở cuối hành lang, ánh mặt trời chiếu qua tấm kính rọi lên người cô một chút ấm áp. Từ đầu buổi sáng, cô đã ở căn phòng này của bệnh viện đợi gần cả một ngày. Đông Dạ Huy đang ở bên trong một gian phòng nói chuyện với bác sĩ. Cô lẳng lặng ngồi chờ ở đây, cúi đầu đùa bỡn một cái cúc áo gió, hành vi vô ý này của cô cùng với vẻ mặt điềm tĩnh, không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Đông Dạ Huy nhẹ nhàng bước lại, anh dừng lại cách Hám Sinh một đoạn ngắn, nhìn cô từ xa, tâm tình trống vắng. Hám Sinh vẫn ngồi ở đó, thái độ dịu dàng lặng im, cô thay đổi chín chắn hơn. Cô dường như so với Hám Sinh trước đây là hai người. Là anh đã làm cho cô trưởng thành từ trong đau khổ tuyệt vọng, đã từng là loại côn đồ tạp nham. Ánh mắt trống rỗng, cơ thể khỏe mạnh của Hám Sinh xuất hiện trong ký ức của Đông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-sinh/1981321/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.