Mấy ngày sau đó Đông Dạ Huy không về qua nhà mình lần nào, cứ tan làm lại đến nhà Hám Sinh, mà tình trạng giữa bọn họ vẫn không có chút tiến triển nào dù chỉ là một phần ít ỏi. Hám Sinh vẫn không mở miệng nói chuyện, đối với việc Đông Dạ Huy ra vào nhà mình cô không phản đối cũng chẳng đưa mắt nhìn anh lần nào, cô như tự cô lập trong không gian riêng của mình, không ra ngoài, không giao lưu với bất kì ai.
Thời tiết nóng như đổ lửa, nhất là trong căn nhà đã cũ kỹ này của Hám Sinh, ban ngày phơi dưới nắng, đêm đến biến thành cái lò nung, hôm nào qua đêm ở đây cả người Đông Dạ Huy cũng vã mồ hôi như tắm, đồ ăn mỗi ngày anh mang đến Hám Sinh chưa từng động đến, từ khi về khu phố nhỏ này cô chưa từng bước chân ra khỏi cửa nhà nửa bước.
Đông Dạ Huy không hiểu Hám Sinh muốn sống như vậy bao lâu nữa, cũng không biết khi nào Hám Sinh mới mở miệng nói chuyện với anh, càng không biết khi nào bọn họ mới có thể làm rõ ràng mọi chuyện. Hám Sinh muốn gì anh cũng có thể cho cô, chỉ cần cô chịu nói ra. Anh biết nhất định sẽ có ngày Hám Sinh chịu mở miệng, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, nhưng anh còn có cuộc sống của riêng mình, nếu mọi chuyện cứ diễn ra thế này anh không biết mình sẽ kiên trì thêm được bao lâu.
Hôm nay là cuối tuần, buổi sáng Đông Dạ Huy làm việc ở công ty, đến giữa trưa Đỗ Thành đẩy cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-sinh/135456/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.