Edit: Tịnh Hảo
Thuốc Nguyễn Kiều mua dường như có hiệu quả.
Thứ sáu Lâm Trạm còn sốt cao, dáng vẻ bị bệnh như có thể lập tức qua đời, thì thứ bảy Tống Loan Loan ở phòng ngủ vô cùng vui vẻ nói, buổi tối sắp đi dã ngoại.
Hoạt động còn có thể tổ chức đúng hạn, xem ra anh không có chuyện gì lớn.
Nguyễn Kiều vừa nghe Tống Loan Loan nói chuyện, vừa thu dọn đồ đạc.
Tống Loan Loan tò mò, “Kiều Kiều, cậu thu dọn túi xách làm gì thế?”
Nguyễn Kiều nhẹ giọng trả lời: “Hôm nay tớ về nhà.”
“Ồ, về nhà à, vậy cậu chú ý an toàn nhé.”
Nguyễn Kiều gật đầu, “Ừm, các cậu đi dã ngoại cũng phải chú ý an toàn.”
Tống Loan Loan cười tủm tỉm đáp lại, nhẩm hát, tung tăng soi mình trước gương.
Nhà Nguyễn Kiều ở trung tâm thành phố, cách khu thương mại náo nhiệt nhất của Nam Thành chỉ có 10 phút.
Đi một chuyến xe bus, lại đổi sang tàu điện ngầm, cô từ trường về nhà mất khoảng nửa tiếng.
Không thể không nói, vị trí của Nam Đại thật sự quá ở vùng ngoại ô.
Trong nhà giống như dự đoán của cô, vừa trống trải vừa yên tĩnh, cô đặt túi xuống, mới phát hiện trên bàn đã tích một tầng bụi mỏng, cây xanh trồng không tưới nước cũng chết mất mấy chậu cây rồi.
Xem ra, gần đây cha mẹ cô không có về nhà.
Mẹ của Nguyễn Kiều gần đây vừa thăng chức lên Phó chủ biên nhật báo Nam Thành, ngày thường rất hiếm khi thấy bóng dáng, bây giờ càng bận đến chân không thấy đất.
Cha của cô cũng bận,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-rang-ngot-ngao/5565/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.