Sau khi khấn Bồ Tát ở Việt Sơn xong, lực lượng Nghị hành trăm dặm chính thức đến chặng đường về.
Mệt mỏi hai ngày, vừa lên xe, tất cả mọi người đều không hẹn mà nằm tê liệt trên ghế dựa, chớp mắt nghỉ ngơi.
Toa xe bus thật yên tĩnh.
Nguyễn Kiều đeo tai nghe, đầu hướng ra ngoài cửa sổ, cũng nhắm mắt.
Nhưng Lâm Trạm lại tràn trề sức sống, thấy Nguyễn Kiều vừa lên xe thì đã quay mặt ra ngoài cửa sổ bắt đầu ngủ, anh cố tình thổi hơi lên cổ Nguyễn Kiều.
Nhưng Nguyễn Kiều không hề phản ứng.
Bỏ đi.
Lâm Trạm gối hai tay ra sau đầu, dáng vẻ nhàm chán.
Thật sự là quá nhàm chán.
Ánh mắt lượn tới lượn lui một vòng, lại không tự chủ được lướt qua trên người Nguyễn Kiều ở bên cạnh.
Trùng hợp lúc này, tai nghe của Nguyễn Kiều rớt xuống.
Lâm Trạm nửa nheo mắt lại, sau khi chắc chắn Nguyễn Kiều thật sự ngủ, anh lặng lẽ nhét tai nghe vào tai mình.
Nói tiếng nước ngoài bô bô la la gì đó.
Cô thích nghe nhạc nước ngoài.
Lâm Trạm tập trung nghe hơn mười giây, ừm... Có lẽ không phải là tiếng Anh?
Trừ oh, yeah ra, anh không nghe thấy từ đơn quen thuộc nào cả.
Cái quỷ gì vậy……
Bài này vừa kết thúc, thì lại có thêm bài khác bật lên.
Tiếng nhạc của bài này rất êm tai, giai điệu giống như là một câu chuyện, nhưng vẫn thế, vẫn nghe không hiểu.
Lâm Trạm xoa đầu, có chút cạn lời.
Dạo này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-rang-ngot-ngao/1933363/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.