Edit: Khả Khả
Lâm Uyển quay lại trong điện, Chu Hi vẫn ngồi nơi đó, không di dời nửa bước. Hai tay hắn ôm lò sưởi tay của nàng, đan vào trong cổ tay áo rộng thùng thình. Hắn ngẩng đầu nhìn nàng, nét mặt có vài phần ngoan ngoãn, nhưng lại vô cùng bình tĩnh, như là biết nàng sẽ quay lại.
Hắn đưa lò sưởi về phía nàng: “Mẫu hậu quay lại để lấy lò sưởi tay sao?”
“Không phải!” Lâm Uyển nói. Vì vậy, hắn lại cất vào trong cổ tay áo.
Có vết xe đổ lúc trước, nên nàng không không dám đứng quá gần, nàng dừng cách hắn khoảng hai bước chân, thấp giọng hỏi: “Người của người nói với ta ban đêm ngươi không về Cảnh Hoà Cung mà ở lại Võ Anh Điện!”
Hình như Chu Hi không muốn nói đến chuyện này, hắn nhìn gương mặt dịu dàng của nàng: “Ai đã lắm điều với mẫu hậu vậy?”
Lâm Uyển nhíu mày: “Có chuyện này hay không?”
Chu Hi tránh không thoát, khẽ “ừ” một tiếng, rồi giải thích: “Chân cẳng nhi thần không tiện, chạy tới chạy lui phiền phức, dù sao cũng lẻ loi một mình, ở đâu thì cũng như nhau!”
Mấy chữ “lẻ loi một mình” của hắn nói vô cùng nhẹ nhàng, nhưng qua tai Lâm Uyển lại mang một tư vị rất khó tả, giống như chính nàng là kẻ đầu sỏ khiến cho hắn cô độc một mình không nơi nương tựa.
Nàng nghiêng người né tránh ánh mắt chằm chằm của hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi đã biết bản thân mình chân cẳng không tiện, thì càng cần có người hầu hạ, hiện giờ ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329249/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.