Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả

Từ lần gặp nhau đó ở trong ngục, Lý Hạc Minh đã hưởng qua sự chăm sóc của Lâm Ngọc cho nên hắn có chút nghiện sự dỗ dành và yêu chiều của nàng.

Hắn vốn định mượn thương thế lần này để chọc cho Lâm Ngọc đau lòng, nào ngờ thái y lại đuổi người ra ngoài. Chờ cho xử lý xong vết thương, trên người hắn sạch sẽ không còn chút máu nào, đâu giống người mất nửa cái mạng từ trong ngục ra, sợ là không lấy được chút thương xót nào của Lâm Ngọc đâu.

Lâm Ngọc tự mình mời lão thái y đến, khi người rời đi, nàng cũng tự tiễn ra cửa. Lý Hạc Minh mặc trung y, dựa trên ghế một hồi, nhìn đống vải gạc dính máu đang đặt trên bàn.

Trần thúc dọn dẹp căn phòng, đang định vứt đống vải dơ bẩn này đi thì Lý Hạc Minh lại ung dung đưa tay ra rút một dải dính đầy máu dài bằng lòng bàn tay.

Trần thúc vừa nhìn đã biết Lý Hạc Minh muốn làm gì, lão không ngăn cản, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Càng ngày càng trẻ con!

Trần thúc đi rồi, Lý Hạc Minh đặt dải máu me vừa mới rút ra ném vào giữa đống thuốc trị thương trên bàn.

Nửa kín nửa hở, giống như người dọn không cẩn thận quên lấy đi. Thậm chí hắn còn cẩn thận điều chỉnh tư thế, để chờ Lâm Ngọc quay lại nhìn thấy sẽ xót xa cho hắn vài câu. Thật không biết hắn học đâu ra cái tâm cơ xâu xa như vậy.

Tiễn lão thái y xong, Lâm Ngọc đi vào phòng bếp bưng chén thuốc vừa mới đun ra. Lý Hạc Minh nghe thấy tiếng bước chân nàng đến gần, hắn lập tức làm như không có sức lực, dựa vào ghế.

Vì tránh siết chặt vết thương cho nên xiêm y trên người hắn buộc rất lỏng lẻo, ngọc bội hồng phấn ở xương quai xanh lộ ra ngoài, nhìn vào cổ áo có thể thấy được vải gạc trắng quấn quanh miệng vết thương.

Chỉ nhận chút ít hình phạt, mà hắn làm bộ như ngày mai phải rời xa trần thế, không biết làm thế nào mà giả vờ giống đến vậy, ngay cả hơi thở cũng khiến người khác cảm thấy hắn hấp hối đến nơi.

Lâm Ngọc vội đi vào, nhìn thấy dáng vẻ này của hắn, câu đầu tiên nàng nói là: “Chàng uống thuốc đi!”

Lâm Ngọc ngồi bên cạnh hắn, múc từng muỗng thuốc đen xì đắng nghét thổi nguội rồi đưa đến miệng, Lý Hạc Minh nhìn tay nàng đang cầm muỗng, há miệng uống một ngụm, rồi nắm tay nàng, ngón tay dài bao gọn tay nàng trong lòng bàn tay, có vẻ như không có ý định thả ra.

Lâm Ngọc hết cách, đành buông chén thuốc xuống, đổi tay đút thuốc cho hắn. Nàng nhìn bộ dạng ốm yếu của Lý Hạc Minh rồi dịu dàng nói: “Ta vừa mới tiễn lão thái y ra ngoài, lão có nói với ta mấy lời!”

Lý Hạc Minh vẫn còn giả vờ, âm giọng yếu ớt: “Nói gì?”

Lâm Ngọc nhéo ngón tay hắn, không khách khí vạch mặt hắn: “Nói thương thế của chàng không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi chút là được, chàng đừng giả vờ nữa!”

Lý Hạc Minh bị vạch mặt cũng không tỏ vẻ xấu hổ, một tay ôm Lâm Ngọc đặt lên đùi mình, co được duỗi được: “Vậy không giả vờ nữa!”

Lâm Ngọc hoảng hốt, muốn nhảy xuống: “Làm gì vậy? Trên người chàng còn bị thương đó!”



Lý Hạc Minh ôm nàng không buông: “Đừng động, để ta ôm một lát, chân ta không bị thương!”

Nói rồi, hắn bưng nửa chén thuốc còn lại ngửa cổ uống sạch sẽ.

Lần đầu uống thuốc thật kinh khủng, như muốn lên men cả dạ dày. Lý Hạc Minh nhíu mày, cảm giác trong mũi đều là mùi thuốc. Nhưng giữa mùi vị thuốc đắng, hắn còn ngửi được hương Phật nhàn nhạt thấm trên người Lâm Ngọc.

Hắn ngửi ngửi xiêm y nàng, bàn tay to rộng sờ sờ cổ tay nàng, thấy một chuỗi hạt tràng.

Ngón tay dài vân vê hạt châu gỗ đàn được mài dũa tinh tế, Lý Hạc Minh hỏi nàng: “Cầu phật sao?”

Lâm Ngọc gật đầu: “Có lạy một cái!”

Nàng vốn không tin thần phật, giờ đã thay đổi suy nghĩ, ngẫm cũng biết là vì ai. Lý Hạc Minh hơi nhướng mày, biết rõ còn hỏi: “Cầu cho ta sao?”

Ngữ khí hắn lãnh đạm, nhưng nghe thế nào cũng đều nghe ra được vẻ đắc ý.

Lâm Ngọc nhìn vào đôi mắt đen nhánh của hắn, ngón tay vuốt ve gương mặt gầy gò, rồi ngẩng đầu lên hôn hắn: “Ừ, cầu cho chàng!”

Tiểu phu thê gặp lại nhau, củi đốt tăng sức nóng, một nụ hôn khó có thể giải bày hết nỗi niềm. Vào chính lúc này, Lâm Tĩnh mang theo lễ vật tới, hắn vừa vào cửa đã thấy Lý Hạc Minh ôm Lâm Ngọc đặt trên người, gặm miệng nàng như một kẻ lưu manh.

Lâm Tĩnh vô tình bắt gặp được cảnh này, đầu hắn óc chậm chạp chưa thể phản ứng được, cơ thể đã nhanh nhạy quay lưng lại, hắn xấu hổ, bực bội nói: “Đây là sảnh chính, không phải tẩm viện, người đến người đi tấp nập, hai người chú ý một chút!”

Lâm Tĩnh không đành mắng Lâm Ngọc, nên chuyển sang mắng Lý Hạc Minh: “Lý Hạc Minh ngươi không biết xấu hổ, đừng dạy hư tiểu muội ta!”

Lời này của hắn nghe qua giống như cái người ôm cổ Lý Hạc Minh kia không phải Lâm Ngọc vậy.

Lâm Ngọc đâu thể ngờ được sẽ bị Lâm Tĩnh bắt gặp, nàng thoáng nhìn Lâm Tĩnh một chút rồi lập tức đỏ mặt vùi đầu vào cổ Lý Hạc Minh, hai tay nắm chặt xiêm y hắn, xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu.

Lý Hạc Minh bị Lâm Ngọc dựa vào khiến hắn phải ngửa cổ ra, bàn tay dịu dàng sờ đầu nàng, ôm trọn nàng vào lòng, nào còn dáng vẻ bệnh hoạn dựa vào ghế như ban nãy nữa.

Lý Hạc Minh cũng không giải thích, một mình gánh vác tội danh phóng đãng này, hắn hắng giọng, làm như không có chuyện gì, hỏi: “Sao huynh trưởng lại đến đây?”

Đúng là không biết xấu hổ.

Lâm Tĩnh vốn dĩ đến xem Lý Hạc Minh như thế nào, nào ngờ lại phá đám chuyện phu thê nhà người ta ân ái, nhưng nhìn Lý Hạc Minh sung mãnh như vậy, đoán chừng vết thương trên người không có gì đáng ngại.



Lâm Tĩnh không quay đầu lại, đưa lưng về phía hai người, tay xách theo hộp gỗ, nói: “Mẫu thân bảo ta đưa dược liệu đến, người chọn lựa rất kỹ, không biết là cái gì, ngươi đang bị thương cứ lấy mà uống!”

Lâm tĩnh quả thực xấu hổ đến mức nói năng lung tung, thuốc bổ sao có thể tuỳ tiện uống được, nhưng Lý Hạc Minh không phải là người câu nệ, hắn đồng ý: “Được, phiền huynh trưởng cảm tạ mẫu thân giúp ta!”

“Biết rồi!”

Tình cảnh trước mắt, Lâm Tĩnh không thể ở lại lâu, vừa bỏ đồ xuống hắn lập tức đi ngay, nhưng đi được vài bước, dường như nhớ đến cái gì, hắn móc trong ngực ra quyển sách, nói với Lâm Ngọc: “Đây là sổ tay mang thai mà tỷ tỷ và tẩu tẩu của muội ở trong cung rảnh rỗi ghi lại, ta để ở đây, muội xem qua, có khi lại có ích!” Nói xong, hắn vẩy tay rời đi.

Bàn tay đang vỗ về đầu Lâm Ngọc chợt dừng lại, hắn cúi đầu nhìn nàng, ngơ ngác hỏi: “Sổ tay mang thai gì?”

Vốn, Lâm Ngọc định ban đêm sẽ nói chuyện này cho hắn biết, nào ngờ Lâm Tĩnh đã nói trước. Nàng nắm tay Lý Hạc Minh đặt lên bụng mình, mỉm cười, dịu dàng nói: “Chúng ta có hài tử rồi!”

Lý Hạc Minh mới ra tù thì biết mình được làm cha, phản ứng của hắn so với người bình thường có hơi trầm ổn, hắn im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Từ khi nào?”

“Chỉ mới một tháng, hiện tại cũng chưa đoán chuẩn đâu!” Lâm Ngọc nói xong, vội bổ sung: “Lúc trước vì chàng ở trong ngục nên ta không nói cho chàng biết, chàng không được giận ta!”

Sắc đỏ trên mặt nàng còn chưa tan, khi nói lời này lại lộ ra chút nũng nịu, Lý Hạc Minh sao có thể giận nàng được.

Nàng mang thai, hắn thân là phu quân lại không ở bên cạnh, đây là lỗi của hắn.

Hắn nói: “Không đâu, sao ta có thể giận nàng được!”

Lâm Ngọc nhìn vào mắt hắn, vuốt vuốt hàng mày đang nhăn lại: “Vậy sao chàng không vui?”

Phản ứng của Lý Hạc Minh đúng thật là không vui, thậm chí còn có chút lo lắng, hắn hôn lên thái dương nàng: “Thê Thê, ta có hơi sợ!”

Hiếm khi Lâm Ngọc nghe được từ “sợ” trong miệng hắn, nàng cũng hiểu hắn đang lo sợ điều gì. Nàng nắm tay hắn, chầm chậm nói: “Nếu chàng biết sợ thì đừng làm những chuyện nguy hiểm nữa, sau này phải bảo vệ ta cho tốt!”

Lý Hạc Minh gật đầu thật mạnh: “Được!”

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.