Edit: Khả Khả
Từ lần gặp nhau đó ở trong ngục, Lý Hạc Minh đã hưởng qua sự chăm sóc của Lâm Ngọc cho nên hắn có chút nghiện sự dỗ dành và yêu chiều của nàng.
Hắn vốn định mượn thương thế lần này để chọc cho Lâm Ngọc đau lòng, nào ngờ thái y lại đuổi người ra ngoài. Chờ cho xử lý xong vết thương, trên người hắn sạch sẽ không còn chút máu nào, đâu giống người mất nửa cái mạng từ trong ngục ra, sợ là không lấy được chút thương xót nào của Lâm Ngọc đâu.
Lâm Ngọc tự mình mời lão thái y đến, khi người rời đi, nàng cũng tự tiễn ra cửa. Lý Hạc Minh mặc trung y, dựa trên ghế một hồi, nhìn đống vải gạc dính máu đang đặt trên bàn.
Trần thúc dọn dẹp căn phòng, đang định vứt đống vải dơ bẩn này đi thì Lý Hạc Minh lại ung dung đưa tay ra rút một dải dính đầy máu dài bằng lòng bàn tay.
Trần thúc vừa nhìn đã biết Lý Hạc Minh muốn làm gì, lão không ngăn cản, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, thầm nghĩ: Càng ngày càng trẻ con!
Trần thúc đi rồi, Lý Hạc Minh đặt dải máu me vừa mới rút ra ném vào giữa đống thuốc trị thương trên bàn.
Nửa kín nửa hở, giống như người dọn không cẩn thận quên lấy đi. Thậm chí hắn còn cẩn thận điều chỉnh tư thế, để chờ Lâm Ngọc quay lại nhìn thấy sẽ xót xa cho hắn vài câu. Thật không biết hắn học đâu ra cái tâm cơ xâu xa như vậy.
Tiễn lão thái y xong, Lâm Ngọc đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329241/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.