Edit: Khả Khả
Lâm Tĩnh đi theo Trần thúc băng qua hồ nước đến tẩm viện của Lý phủ, còn chưa thấy Lâm Ngọc đã nghe thấy tiếng chó sủa quen thuộc vang ra từ viện.
Trong viện, Lâm Ngọc đem ghế dựa ra dưới cây Mơ, cúi đầu lặng lẽ thêu thùa, chiếc kim dài ngụp lặn trên tấm vải trắng trơn, hình như đang may xiêm y.
Tam Ca đen bóng dựa vào chân Lâm Ngọc, vừa rồi nó còn sủa rất to, giờ đây thấy Lâm Tĩnh đi vào nó rũ mắt mơ màng như muốn ngủ chỉ ư ử vài tiếng.
Sau khi đưa Lâm Tĩnh đến, Trần thúc liền lui xuống, Trạch Lan và Văn Trúc cũng không ở lại, khoảng sân lớn như vậy giờ đây chỉ còn hai huynh muội họ. Lâm Ngọc ngẩng đầu cười nhạt: “Sao huynh lại đến đây?”
Nàng cong mi cười, thật sự nhìn không ra được dáng vẻ đang lo lắng cho phu quân ở trong lao tù. Lâm Tĩnh thấy vậy, nên hắn không rõ rốt cuộc nàng có biết chuyện Lý Hạc Minh bị bắt giam không. Nếu không biết thì thật tốt, miễn cho nàng thương tâm khổ sở.
Lâm Tĩnh ở trước mặt Lâm Trịnh Thanh sốt ruột nóng nảy giống như một đứa trẻ, nhưng trước mặt Lâm Ngọc hắn lại mang dáng vẻ một huynh trưởng trầm ổn.
“Không có gì, thuận đường đến thăm muội thôi!” Lâm Tĩnh ngồi xuống bên cạnh Lâm Ngọc, đưa tay vuốt đầu Tam Ca, nói chuyện phiếm: “Chẳng trách, hôm qua ta không thấy nó ở nhà, hóa ra là chạy đến chỗ muội!”
Lâm Ngọc thấy Tam Ca thảnh thơi lắc lắc chiếc đuôi, nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329231/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.