Edit: Khả Khả
Có lẽ hôm nay Chu Hi đến Võ Anh Điện thật sự là muốn cầu xin cho Chu Minh, hắn nhìn bóng dáng Chu Minh rời đi, rồi nói với Sùng An Đế: “Cách đây không lâu, khi phụ hoàng không ở trong cung, Lục đệ thức khuya dậy sớm xử lý chính sự, coi như đã lập công lớn, công và tội tương đương, sao phải giam lỏng ở Chung Tuý Cung?”
“Công lớn?” Sùng An Đế hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Con chưa đọc những tấu chương hắn đã phê duyệt mấy tháng qua đâu, mấy lão tặc khi xưa theo hắn đánh giặc xin thêm lương thực để đổi áo giáp, hắn múa bút phê duyệt không chút do dự, nếu không phải Hộ Bộ gây áp lực không chịu chi tiền, sợ là đến khi ta hồi cung, quốc khố đã bị dọn sạch rồi!”
Chu Hi muốn bật cười nhưng trên mặt lại không thể hiện, chỉ nói: “Lục đệ ở trong quân doanh nhiều năm, hiểu rõ được tướng sĩ gian khổ thế nào, đương nhiên sẽ thông cảm với họ hơn, cũng không thể coi đó là sai lầm!”
Sùng An Đế lắc đầu: “Quốc sự không thể mắc sai lầm, ta đã cho hắn cơ hội, nhưng mỗi người có một thế mạnh riêng, hắn có thể là một mãnh tướng, nhưng tuyệt nhiên không phải minh quân, chính trị không thể bì kịp con!”
Sùng An Đế nói xong, rồi nhìn về hai chân dưới tà áo dài của Chu Hi, nói: “Lần này ta đến chùa, nghe phương trượng nói ở phương bắc có vị danh y giỏi về trị liệu chân, ta đã phái người đi thỉnh về, Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ham-ngoc/3329229/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.