Cái người khiến hắn vô cùng khổ sở đến cả trong giấc mơ cũng nhớ, đột nhiên vượt ngàn núi sông xuất hiện trước mặt hắn. Thân thể Lý Hạc Minh kích động đến độ đứng yên bất động, hắn đứng trước cửa dịch quán nhìn Lâm Ngọc thướt tha tiến về phía mình, hắn như bị đông cứng, không biết chủ động đón chào nàng.
Từ xưa đến nay, hắn rất ít khi nói cười, bộ dạng lúc nào cũng trâm ổn, hiện tại, trong lòng hắn như sóng cuộn gió gào nhưng lại không thể hiện trên mặt. Lâm Ngọc chỉ cần nhìn hành động bàn tay nắm chặt vỏ đao của hắn là đã nhận ra, thật sự rất ngốc.
Lâm Ngọc đi xa, Trạch Lan và Văn Trúc đương nhiên đi theo, cùng với đội Cẩm Y Vệ của Lý Hạc Minh để lại âm thầm bảo vệ Lâm Ngọc. Nếu không phải mấy hôm nay, Lý Hạc Minh bận bịu chạy tới chạy lui, không nhìn thấy bóng dáng, thì cũng không đến mức không biết Lâm Ngọc đến Cấp Huyền.
Lâm Ngọc đi đến trước mặt hắn, thấy hắn chỉ nhìn chằm chằm mình mà không nói gì, nàng đưa ngón tay trắng nõn từ trong tay áo ra, chọc vào eo hắn, đè nén ý định muốn ôm hắn, nàng cười hỏi: “Ngốc rồi sao?”
Nàng kiềm chế được, thì Lý Hạc Minh cũng kiềm chế được, hắn cố áp chế cảm xúc đang trào dâng trong lòng, bắt lấy bàn tay đang chọc ghẹo mình, nằm gọn trong lòng bàn tay hắn. Lý Hạc Minh nhìn chăm chăm nàng một hồi, rồi mới lên tiếng phủ nhận: “Không có!”
Lúc nói lời này, sao hắn không thử lấy gương soi xem bộ dạng mình thế nào, mày kiếm mắt đen của hắn đều muốn dính chặt cả lên người nàng.
Ánh mắt thâm trầm đảo qua gương mặt tươi tắn của nàng, song, lại dừng ở cánh môi đầy đặn hồng hào kia. Nếu không phải hai người đang đứng trên đường lớn, sợ là hắn đã cúi đầu hôn nàng cho thoả mãn rồi.
Thật sự, miệng hắn còn cứng hơn cả đao kiếm.
“Ta đã nhận tin của chàng, chàng đều bảo ta phải nhớ chàng!” Lâm Ngọc ngửa đầu nhìn hắn, làm bộ trách cứ, nhưng ngữ điệu lại rất dịu dàng.
Nàng đưa tay phủi hoa lê vương trên vai hắn, nhỏ giọng hỏi đủ để hai người nghe thấy: “Ta nghe theo lời Nhị Ca mỗi ngày đều nhớ, chỉ là không biết Nhị Ca có nhớ ta hay không?”
Nàng nói những lời âu yếm rất thành thục, ánh mắt trong vắt nhìn hắn cười cười. Trái tim Lý Hạc Minh bị ánh mắt này làm cho ngứa ngáy, yết hầu lăn lộn kịch liệt, hắn trầm giọng nói: “Để ta nhớ lại xem!”
Nào ngờ, Lâm Ngọc lại không hài lòng với câu trả lời này, nàng rút tay ra khỏi tay hắn, khẽ “hừ” một tiếng, lắc đầu nói: “Chần chờ lâu như vậy, xem ra là đã gạt ta rồi!” Nói xong nàng để hắn lại đó, quay đầu đi vào dịch quán.
Lâm Ngọc giống như vừa trêu hắn, vừa nói nghiêm túc, Lý Hạc Minh còn chưa tiếp thu được chuyện nàng đột nhiên xuất hiện ở Cấp Huyền, đầu óc chậm chạp, không thể phân biệt được thật giả trong lời nói của nàng. Cũng may là hắn không đến nổi quá ngốc, vội nhấc chân đuổi theo nàng.
Hắn đáp lại: “Nhớ!”
Còn nhớ bao nhiêu thì không thể nói rõ được, dù là ngày hay đêm hắn đều nhớ nàng, mỗi đêm đều không thể ngủ yên, vì vậy chữ “nhớ” này không hề gạt người.
Lâm Ngọc thả chậm bước chân, quay đầu nhìn hắn, nhíu mày nói: “Thật sao? Ta thấy vừa rồi chàng nói chuyện với cô nương khác rất vui vẻ!”
Lý Hạc Minh nhìn nàng: “Ta không hề vui vẻ, nàng nhìn lầm rồi!”
Rõ ràng, Lâm Ngọc đang nũng nịu giả vờ ghen tuông với hắn, nhưng hắn lại không hiểu, chỉ bằng vài câu đã giải thích rõ cô nương kia không biết mình là ai.
Hắn giơ tay hái một đoá hoa lê ở trên cây cao, hắn lặng lẽ đi theo sau Lâm Ngọc, cài hoa lê trắng muốt thơm ngát lên mái tóc đen của nàng, nó rất hợp với chiếc trâm ngọc bích trên đầu, mang đến một cảm giác mới lạ.
Lâm Ngọc phát hiện, nàng đưa tay chạm vào hoa lê trên đầu, nhưng không hái xuống, chỉ dùng hai ngón tay nhẹ nắm cuốn hoa, cắm chặt xuống một chút.
Tựa như lúc trước nàng treo thẻ bài nhân duyên của hắn lên cây, Lâm Ngọc vươn một ngón tay khảy khảy đoá hoa lê kiểm tra xem nó đã cắm vững chưa.
Ống tay áo rộng thêu mây và hạc màu trăng ngà trượt xuống cánh tay mảnh khảnh của nàng, lộ ra một đoạn cổ tay trắng ngần. Khi nàng buông tay, đột nhiên Lý Hạc Minh nắm lấy tay nàng, mặc kệ người xung quanh, cúi đầu hôn lên đầu ngón tay, còn phát ra tiếng “chụt” nho nhỏ.
Trên đường có hai tên Cẩm Y Vệ đang ngồi tán gẫu với nhau, xung quanh còn có vài tên phu dịch đang bận rộn làm việc, không biết hắn “thèm” đến độ nào mới có thể đứng trước bàn dân thiên hạ làm ra chuyện khác người như vậy.
Lâm Ngọc kinh ngạc, hai bên tai đỏ lên, vội rút tay lại, giấu ngón tay hắn hôn vào tay áo như một bản năng, nàng xấu hổ nhỏ giọng trách: “Làm cái gì vậy, chàng đừng có làm bậy…”
Lý Hạc Minh không nói gì, làm như không nghe thấy. Hắn bị sắc dục mê hoặc tâm trí, làm ra hành động hạ lưu, nhưng vẻ mặt lại thản nhiên như thường, thậm chí khi hắn thấy Lâm Ngọc không biết đi về hướng nào, hắn lại bình tĩnh ở phía sau chỉ đường cho nàng: “Ở sân sau, cuối hành lang, gian phòng Nguyệt Thiên Các!”
Trạch Lan và Văn Trúc xách hành lý đi theo sau Lý Hạc Minh và Lâm Ngọc, quá trình xảy ra mọi chuyện bọn họ đều chứng kiến hết thảy. Hai người mím môi cười liếc mắt nhìn nhau, thầm than phu nhân và cô gia dính nhau quá.
Bọn họ tự nhận mình là người rất thấu hiểu lòng người, định sau khi bỏ hành lý vào phòng sẽ không quấy rầy hai người nữa, nào ngờ đâu Lý Hạc Minh không có ý định để hai người bước chân vào cửa.
Bốn người đi qua khúc cua trên dãy hành lang, Lý Hạc Minh tiện tay đẩy cửa một gian phòng không có người ở, rồi ném lại một câu: “Các ngươi ở đây nghỉ tạm đi!”
Trong lúc hai người đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì thì nghe một tiếng “rầm”, Lý Hạc Minh đã đưa Lâm Ngọc về phòng của hắn, đóng cửa lại.
Khả: Khúc sau là một chuỗi H chiếm mấy chương lận, edit xong 1 lượt Khả sẽ up nhé!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]