Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả

Sau ngày tân hôn, bị thê tử tát một cái rồi rời khỏi nhà, Lý Hạc Minh có thể coi là người đầu tiên.

Cái tát này hắn nhận cũng không oan, nếu trước giờ hắn đừng nhiều lần hù doạ Lâm Ngọc, thì Lâm Ngọc sẽ không nghĩ hắn sẽ làm thật, cái tát này cũng không rơi xuống mặt hắn.

Lâm Ngọc đánh hắn trong lòng cũng không dễ chịu gì. Lý Hạc Minh đi rồi, nàng ở nhà đợi đến nửa đêm cũng không thấy hắn quay lại, trời đêm giá rét, nàng thật sự chịu không nổi, đến lúc Trạch Lan khuyên bảo mới quay về giường ngủ.

Ngày hôm sau, Lâm Ngọc thức dậy, việc đầu tiên nàng hỏi Trạch Lan là Lý Hạc Minh đã về chưa.

Trạch Lan hầu hạ Lâm Ngọc thay quần áo, đáp: “Chưa có về, sáng nay nô tì có hỏi thủ vệ gác cửa, bọn họ nói hôm qua cô gia vội vàng cưỡi ngựa đi đâu đó, đến giờ vẫn chưa về, ngay cả tiếng vó ngựa còn không nghe thấy luôn!”

Trạch Lan chỉ biết đêm qua Lý Hạc Minh đột nhiên ra ngoài, chứ không biết nguyên do trong đó, nàng nhịn không được tò mò hỏi Lâm Ngọc: “Phu nhân, có phải người và cô gia cãi nhau không?”

Lâm Ngọc không muốn kể chuyện mình vô tình đánh lên mặt Lý Hạc Minh cho Trạch Lan nghe, hắn là người tâm cao khí nào, đương nhiên sẽ không muốn người khác biết được.

Nàng ngẫm nghĩ rồi nói: “Không…không hẳn là như vậy!”

“Vậy sao cô gia vừa mới về một lát liền đi ngay? Mới ngày đầu tân hôn, cô gia đã không về nhà rồi!” Ngữ khí của Trạch Lan ngập tràn oán trách, lắc đầu như một lão phu nhân cổ hủ, nàng thở dài: “Thật không tốt chút nào!”

Lâm Ngọc bị bộ dạng của nàng chọc cười, song lại rất lo. Sau một hồi suy nghĩ, nàng đợi đến lúc chạng vạng, Lý Hạc Minh xong việc, nàng bảo Văn Trúc chuẩn bị xe ngựa, đưa nàng đến Bắc Trấn Phủ Tư đón người.

Nhưng có lẽ do vận khí nàng không được tốt, hoặc có thể là hiện tại Lý Hạc Minh không muốn gặp nàng, nên Cẩm Y Vệ ở nha môn nói Lý Hạc Minh không có ở đây, còn đã đi đâu thì bọn họ không biết được.

Vì vậy, Lâm Ngọc đành đến bên ngoài Bắc Trấn Phủ Tư chờ, nhưng qua một canh giờ rồi, vẫn không thấy bóng dáng của Lý Hạc Minh đâu. Trời vào đêm thời tiết càng lạnh, khiến người ta cảm thấy cô đơn, cuối cùng nàng đành hồi môn một mình.

Lý Hạc Minh này vừa ra ngoài một phát lập tức “mai danh ẩn tích”, qua hai ngày rồi vẫn chưa thấy về. Sáng sớm 30 tháng chạp, Lâm Ngọc viết một phong thơ, sai Văn Trúc đưa đến Bắc Trấn Phủ Tư, sau đó quay về Lâm Phủ một mình.

Tân nương hồi môn một mình không phải là điềm lành, Lâm Trịnh Thanh và Lâm Tĩnh không phải thượng triều, nên cùng với Vương Nguyệt Anh ra cửa nghênh đón. Nhưng khi thấy chỉ có một mình Lâm Ngọc bước xuống xe ngựa, cả nhà đều sửng sốt.

Hai vị trưởng bối đã trải qua nhiều sóng gió nên tính tình trầm ổn, nhưng Lâm Tĩnh không được như vậy, hắn mở miệng hỏi: “Lý Hạc Minh đâu?”



Đương nhiên, trước mặt hạ nhân trong nhà nàng không thể nói rằng mình đã chọc giận hắn, chỉ sờ mũi tìm cớ, nói: “Bắc Trấn Phủ Tư có việc gấp, hắn không thể đi được, nên muội về trước, đợi xong việc rồi hắn sẽ đến sau!”

Tuy nói như vậy, song, nàng nghĩ có lẽ hôm nay sẽ không thấy được mặt Lý Hạc Minh.

Lâm Trịnh Thanh và Vương Nguyệt Anh vừa thấy động tác nhỏ sờ chóp mũi kia của Lâm Ngọc thì đã biết chuyện không phải như vậy. Bởi vì dáng vẻ làm sai, trốn tránh trách nhiệm của nàng y hệt lúc nhỏ.

Lâm Trịnh Thanh và Vương Nguyệt Anh đều đoán được nữ nhi nhà mình đã gây ra chuyện sai lầm gì rồi. Nhưng Lâm Tĩnh không quan tâm đó có phải là lỗi của tiểu muội mình hay không, hắn nhíu mày: “Hắn chỉ là Bắc Trấn Phủ Sử, còn bận hơn cả phụ thân sao? Đến cả ngày giao thừa cũng không được nghỉ?”

Lời này chỉ là vì Lâm Tĩnh nói ra trong lúc bực tức, không ngờ lại nghe Lâm Ngọc “ừ” một tiếng để trả lời hắn.

Lâm Tĩnh không thể tin nhìn về phía Lâm Ngọc, không ngờ nàng chỉ mới gả qua ba ngày thôi, mà đã ngã về phía Lý Hạc Minh rồi, hắn bất mãn nhìn nàng: “Ừ cái gì mà ừ? Muội về phe hắn rồi sao?”

Lâm Ngọc vô tội chớp mắt: “Hắn là phu quân muội mà!”

Lâm Tĩnh nghiến răng: “Còn ta là huynh trưởng của ngươi!”

Lâm Trịnh Thanh và Vương Nguyệt Anh thấy hai huynh muội này muốn cãi nhau, cũng không khuyên bảo gì, xem như mắt mờ tai điếc để mặc. Lâm Trịnh Thanh chắp tay sau lưng, gọi người đưa bút mực Lâm Ngọc tặng cho ông vào thư phòng để thử. Vương Nguyệt Anh cũng biết ý xoay người phân phó phòng bếp chuẩn bị cơm trưa.

Lâm Tĩnh và Lâm Ngọc cãi nhau vài câu, cũng không được kết quả gì, cuối cùng Lâm Ngọc hỏi “sao không thấy tẩu tẩu”, hắn mới sực nhớ tới điều gì, vội cho người chuẩn bị xe ngựa ra ngoài.

Mấy ngày nay thân thể Tần Mi An không khoẻ, vẫn luôn ở trong phòng nghỉ ngơi. Sáng nay, nàng nói muốn ăn bánh hạt dẻ trước chuông gác, Lâm Tĩnh định bụng gặp Lâm Ngọc xong sẽ đi mua, ai dè cãi nhau suýt nữa thì quên.

Hắn đi hai bước rồi dừng lại, tức giận quay đầu hỏi Lâm Ngọc: “Ăn bánh hạt dẻ không?”

Lâm Ngọc nở nụ cười: “Ăn!”

Lâm Tĩnh “hừ” một tiếng, chắp tay sau lưng đi.

Lâm Ngọc đoán chừng hôm nay sẽ không gặp được Lý Hạc Minh.

Nào ngờ khi Lâm Tĩnh mua điểm tâm về, đi qua núi giả trong phủ thì thấy Lý Hạc Minh đang đi về phía viện của Lâm Ngọc.



Y phục phi ngư trên người hắn quá chói mắt, khiến người ngoài phải khiếp sợ, còn ở Lâm phủ này, Lâm Tĩnh nhìn một cái là đã thấy ghét.

Lý Hạc Minh nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân, hắn xoay người lại thấy Lâm Tĩnh cầm theo hai túi giấy dầu đi tới, hắn nhàn nhạt lên tiếng: “Lâm đại nhân!”

Lý Hạc Minh này mở miệng không có lời nào lọt tai, rõ ràng hắn đã thành thân với Lâm Ngọc nhưng lại gọi thê huynh (anh vợ) là Lâm đại nhân, chẳng trách Lâm Tĩnh không thích hắn.

Quả nhiên, Lâm Tĩnh vừa nghe xong, hoả khí trong lòng dâng lên ngùn ngụt, y bước nhanh đến, túm chặt cổ áo của Lý Hạc Minh: “Ngày hồi môn nhiều người nhìn ngó, vậy mà ngươi để Thê Thê về nhà một mình, ngươi bày trăm phương ngàn kế muốn cưới nó, chẳng lẽ chỉ vì muốn hạ nhục nó thôi sao?”

Lời này vô cùng khó nghe nhưng không phải không có lý, tân nương hồi môn một mình, cho dù ở đâu cũng sẽ bị chê cười, đặc biệt là Đô Thành đáng sợ này.

Song, Lý Hạc Minh không phải người tốt tính gì, hắn nhíu mày nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh, lạnh lùng nói: “Buông ra!”

Lâm Tĩnh tức giận muốn đấm hắn ngay lập tức, làm gì có chuyện buông tay. Nhưng khoé mắt y liếc nhìn ngón trỏ của mình vừa rồi quẹt qua mặt Lý Hạc Minh, y liền buông tay ra.

Lâm Tĩnh nhìn bột trắng trên ngón tay mình, nhận ra đây là phấn mặt của nữ nhân, y ghét bỏ nói: “Ngươi là nam nhân đại trượng phu lại đi trét phấn lên mặt!”

Lý Hạc Minh lạnh mắt nhìn hắn: “Liên quan gì đến ngươi?”

Lâm Tĩnh nhìn chằm chằm mặt Lý Hạc Minh một lúc, đột nhiên y híp mắt “ồ” lên một tiếng, những bất bình cho Lâm Ngọc tích tụ trong lòng đều tan biến cả.

Y nói bóng nói gió: “Lý đại nhân học mấy cái trò của Nguỵ Tấn, bôi son trát phấn lên mặt, chẳng phải là để che dấu tay sao?”

Lý Hạc Minh bị vạch trần cũng không chối bỏ, ngược lại còn cười lạnh: “Lâm đại nhân hiểu biết rất nhiều, xem ra là đã ăn không ít bạt tay!”

Lâm Tĩnh bị hắn đâm một câu nghẹn nói không nên lời. Lý Hạc Minh không muốn tranh cãi với y, nhấc chân tiến về phía viện của Lâm Ngọc.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.