Chương trước
Chương sau
Edit: Khả Khả.

Nến hỉ cháy lâu, lò than cháy chậm khiến căn phòng trở nên ấm áp hơn.

Trên giường, Lâm Ngọc bị Lý Hạc Minh đè dưới thân, hỷ phục trên người lộn xộn, trung y đã bị hắn lột ra chỉ còn chiếc đai lưng mỏng manh nằm trên eo.

Thân thể này của Lâm Ngọc chưa từng lộ ngoài ánh sáng, làn da trắng đến chói mắt, tầm mắt của Lý Hạc Minh dừng trên thân thể trắng nõn của nàng một hồi, sau đó lại ngước mắt nhìn thần sắc của nàng, thấy Lâm Ngọc khẽ cắn môi dưới, căng thẳng nhìn hắn.

Hai người đã thành thân, đương nhiên Lâm Ngọc sẽ không cự tuyệt chuyện phu thê với Lý Hạc Minh, nhưng nàng chưa từng làm chuyện này, cho nên thời khắc này có hơi sợ.

Lý Hạc Minh thấy nàng hoảng loạn, nhưng không biết trấn an thế nào. Hắn nhìn mảnh vải hồng đào nằm trên eo nhỏ của nàng, trong đầu đang suy nghĩ nên cởi cái này ra thế nào, nên cởi nút thắt hay cởi khuy.

Xiêm y trên người nàng mỏng manh, hắn còn đang nghĩ hay là xé nó đi, song, hắn lại nghe nói phần lớn nữ tử rất để tâm đến hỷ phục trong ngày đại hôn, nếu hắn làm hỏng, sợ nàng sẽ tức giận.

Những cuốn Cung Xuân Đồ Lý Hạc Minh xem đều chỉ miêu tả cảnh nam nữ giao hợp, không có chỗ nào dạy nam nhân cách để cởi quần áo nữ nhân cả.

Hai bên eo và trên vai đều có mảnh lụa mỏng, trước ngực có một hàng khuy trắng nhỏ, chất liệu mềm mỏng, dưới ánh nến, Lý Hạc Minh gần như có thể nhìn thấy đầu vú đỏ tươi nằm bên dưới.

*phần này, tác giả có giải thích là chiếc yếm của thời Minh, search google thì vẫn không thấy, nên mọi người cứ mặc sức tưởng tượng đi nha.

Thân thể Lâm Ngọc ốm yếu, Vương Nguyệt Anh đã từng nghe không ít lời đồn rằng Lâm Ngọc rất khó để sinh nở. Nữ nhân có ngực to mông nở mới có nhiều phúc, lời này nghe qua rất phũ phàng, nhưng người làm mẫu thân như bà không dám ngó lơ.

Mấy năm trở lại đây, Vương Nguyệt Anh cho tìm phương thuốc và thực phẩm, lệnh cho nhà bếp hầm mỗi ngày, khổ công bồi bổ thân thể cho Lâm Ngọc.



Lâm Ngọc nghe lời mẫu thân, chuyên tâm ăn mấy năm nay, nhưng trên người không thêm cân nào, chỉ duy nhất điều khiến Lâm phu thân bớt ưu phiền là ngực và mông của nàng “biết điều” to lên vài phần.

Hiện giờ hai vú của Lâm Ngọc nảy nở, mặc dù nằm trên giường nhưng cũng khiến quần áo căng phồng lên. Nếu nhìn ngang có thể thấy nhũ thịt trắng nõn từ khe hở của khuy áo, như thể to lớn không thể giấu được.

Lý Hạc Minh biết nàng xinh đẹp, nhưng đây là lần đầu tiên hắn tận mặt nhìn thấy thân thể yểu điệu của nàng dưới lớp xiêm y mỏng. Đúng như trong sách nói: Cốt mềm, núi ngọc, uyên ương quấn quýt.

Mười ngón tay Lâm Ngọc không chạm nước, nhưng hắn không giống vậy, hắn cầm đao kiếm quanh năm trên tay phủ kín vết chai sần, hắn xoa xoa lòng bàn tay thô ráp của mình, mày nhíu lại, nhìn Lâm Ngọc chằm chằm không thể xuống tay.

Lâm Ngọc thấy hắn nhìn mình nửa ngày rồi vẫn không làm gì, nàng xấu hổ đến mức mặt đỏ bừng, lúc này muốn rút lui, nhưng chân vừa mới thò xuống giường, cơ thể còn chưa kịp động đậy đã bị hắn bắt lấy chân.

Hắn nhìn nàng tựa như đang muốn nói: Lại muốn chạy nữa sao?

Lâm Ngọc xem như không nhìn thấy gì, dời mắt quay chỗ khác.

Hắn nắm hai cẳng chân nàng tách ra, vòng kẹp lấy hông hắn, bàn tay nóng hổi dán lên vòng eo mảnh khảnh của nàng, đẩy lớp vải mỏng manh kia ra, nắm lấy nhũ nàng.

Da thịt của Lâm Ngọc vô cùng nhạy cảm, cảm giác ngứa ngáy không được tự nhiên ập đến, nàng bị hắn chạm vào, phát ra tiếng “ưm” nhỏ xíu.

Cách lớp yếm, nàng nắm lấy tay hắn theo bản năng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay hắn nóng như lửa đốt, Lý Hạc Minh nhìn gương mặt xinh đẹp của nàng, năm ngón tay dùng lực, siết lại một chút.

Thịt mềm tràn ra kẽ hở của ngón tay hắn, nó mềm đến mức bàn tay hắn liên tục bóp nhưng không bắt được, hắn còn dùng ngón tay kẹp lấy núm vú hơi dựng lên, vân vê nó.

Lâm Ngọc khó chịu rụt chân lại, buông tay ra mặc cho hắn dày vò, nhắm chặt mắt không nhìn hắn nữa.

Lý Hạc Minh im lặng, đồ vật dưới thân của hắn đã cứng như sắt từ lâu. Một tay hắn xoa vú nàng, một tay hắn ấn lên tiểu huyệt cách lớp hỷ phục đỏ thẫm, trầm giọng nói: “Mở mắt ra!”



Tiểu huyệt của Lâm Ngọc co rút lại, nàng cảm giác chỗ đó dường như có dòng nước đang chảy ra, nàng thẹn quá hoá giận, đưa hai tay che mắt mình: “Ngươi cứ làm đi, sao bắt ta nhìn làm gì?”

Lúc trước, Lâm Ngọc để tâm đến quyền lực của hắn, mỗi lần thấy hắn, nàng đều ôn tồn nói chuyện. Bây giờ thành hôn rồi, nàng cứng rắn hơn, hai nhà Lâm Lý đã trói buộc lại với nhau, Lý Minh Hạc không thể làm gì được nàng.

Lý Hạc Minh nhìn chằm chằm hai mắt nàng, đột nhiên bên tai vang lên giọng nói không cảm xúc của hắn: “Được!”

Nói xong, hắn thu tay đang sờ dưới thân nàng, lần mò cởi y phục nàng ra, sau đó hắn nắm hai đùi, lột luôn tiết khố của nàng, trên người nàng giờ đây không còn một mảnh, tay hắn sờ vào giữa hai đùi nàng.

Hắn sờ soạng thôi bạo, ngón tay thô ráp nóng rực vô tình lướt qua hạt châu đang ẩn giấu bên trong, trượt xuống cửa huyệt, ấn vào đó, bên trong không thể kiềm chế phun ra xuân thuỷ.

“Ưm…” Cả người Lâm Ngọc run lên, nàng kẹp hai chân lại theo bản năng, nhưng chỉ kẹp hông Lý Hạc Minh càng chặt hơn mà thôi.

Hắn cúi đầu nhìn, vừa thấy, hắn liền mày cau lại, nơi này của Lâm Ngọc không giống hình vẽ trong sách, không hề có một sợi lông nào. Phía dưới đáng ra nên lộ ra mảnh thịt nhăn nheo ra thì đằng này âm hộ giống như chiếc màn thầu bao phủ, phì nhiêu mềm mịn.

Có lẽ là từ khi sinh ra đến giờ nàng chưa bị nam nhân nào thâm nhập, không biết sau này bị làm nhiều sẽ biến thành dạng gì.

Một tay Lý Hạc Minh nâng mông nàng, để cho nàng bày ra tư thế dâm đãng nhất, phô bày tiểu huyệt về phía hắn, một tay khác vuốt ve khe hẹp mềm mại. Qua một lúc, hắn đã tìm được cửa huyệt, sau đó, đưa ngón giữa vét hết dâm thuỷ chảy ra rồi nhét lại vào trong.

 

------oOo------

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.